Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Lâm Linh nói như vậy, cũng là hy vọng các cơ quan liên quan ở nơi khác tìm cô, có thể nhờ La Chiêu sàng lọc, xem có phù hợp với cô hay không, hoặc có đáng để đi hay không.

Cô không thể nhận tất cả các vụ án được.

Còn về thù lao, cô nhận cũng không có áp lực gì, dù sao cảnh sát các nơi đều có kinh phí, nhưng chuyện này vẫn nên để La Chiêu giúp đỡ thương lượng thì tốt hơn.

Trưởng phòng Tiêu cũng hiểu chuyện trong này, Lâm Linh sẵn sàng nhận lấy số tiền này, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy sau này lại càng dễ thương lượng hợp tác.

Còn về số tiền này, đối với bọn họ, tiêu rất đáng giá. Nếu Lâm Linh không can thiệp vào những vụ án đó, để bọn họ tự phá án, có phá được hay không là một chuyện. Cho dù phá được, các chi phí cần thiết chắc chắn sẽ vượt xa số tiền đưa cho Lâm Linh, đây vẫn chưa tính đến chi phí thời gian.

Thời gian cũng không còn sớm, đã đạt được mục đích, Trưởng phòng Tiêu và Đàm đội cũng không tiện ở lại lâu hơn, hai người liền tạm biệt.

Gia đình Lâm Khánh Đông tiễn hai người đến cửa nhà, nhìn bọn họ lên xe, mới lên lầu về nhà.

Vào nhà, Diêu Ngọc Lan liền nói: "Linh Linh, hai tháng nay con phá án kiếm được không ít tiền, ngày mai mẹ sẽ lập một sổ tiết kiệm cho con, con tự giữ, để dành sau này dùng."


Lâm Linh cười nói: "Mẹ, mẹ không định thu lại, giúp con giữ à?"

Diêu Ngọc Lan không cần suy nghĩ nói: "Con cứ giữ đi, muốn mua gì thì tự mua, mẹ không quản con."

Lâm Linh cười cất tiền đi, còn đặc biệt nói với Diêu Ngọc Lan: "Mẹ, mẹ đừng quên làm sổ tiết kiệm mới cho con, con chờ sử dụng đó, bây giờ trong tay con ngày càng nhiều tiền, phải cất đi."

Lâm Khánh Đông dùng ngón tay khẽ chỉ vào Lâm Linh, nói với Diêu Ngọc Lan: "Nhìn xem, bộ dạng tham tiền này, giống ai?"

Diêu Ngọc Lan nhếch mép, nói: "Giống ai? Giống anh đấy."

"Lúc trước chúng ta nghèo, mỗi lần nhận lương về, anh cứ cầm trong tay, đếm đi đếm lại, vừa đếm vừa cười, như một kẻ ngốc. Mép tiền còn phải vuốt cho phẳng phiu, cái bộ dạng đó thật là không thể nhìn nổi."

Lâm Khánh Đông cười nói: "Hai đứa trẻ còn đang ở đây, đừng có động một chút là nói chuyện cũ mất mặt của anh ra..."

...

Chớp mắt đã qua hai ngày, chiều thứ ba, Lâm Linh ở trường học nhận được tin nhắn của La Chiêu, La Chiêu nói với cô có việc cần bàn bạc trực tiếp, khoảng sáu giờ tối sẽ đến đón cô ở chỗ cũ.

Lâm Linh liền đi tìm thầy Uông, xin phép nghỉ học. Bây giờ thầy Uông cũng không can thiệp gì đến việc cô xin nghỉ học, lập tức đồng ý.

Khoảng sáu giờ rưỡi tối hôm đó, Lâm Linh đến đội cảnh sát hình sự. Lần này đến đón cô là Triệu Tam Thạch, chân của anh ấy đã hồi phục bình thường, đã trở lại đội cảnh sát hình sự làm việc. Đến văn phòng của La Chiêu, Lâm Linh vừa bước vào, liền thấy Lộ Hàn Xuyên cũng đến.

Lộ Hàn Xuyên và La Chiêu đều ở đó, Lý Nhuệ đặc biệt đến chào hỏi Lâm Linh rồi mới trở về phòng giám định dấu vết. Lâm Linh nhìn thấy trà trên bàn, đoán La Chiêu và Lộ Hàn Xuyên đã nói chuyện một lúc.

Thấy cô bước vào, Lộ Hàn Xuyên gật đầu chào cô, La Chiêu thì vẫy tay gọi cô: "Tiểu Lâm, qua đây ngồi đi, Lộ đội đến đây một lúc rồi. Anh đã nói chuyện với cậu ấy một chút, có vài chuyện cần thông báo với em."


Lâm Linh liền cởi ba lô xuống khỏi vai, ngồi xuống chiếc sofa nhỏ đối diện La Chiêu và Lộ Hàn Xuyên.

"Tiểu Lâm, lần này gọi em đến chủ yếu là hai chuyện."

Lâm Linh gật đầu, ra hiệu cho La Chiêu tiếp tục.

La Chiêu liền nói: "Chiều nay 4 giờ rưỡi, trung tâm xét nghiệm DNA tỉnh gọi điện cho anh, về vụ án đôi tình nhân bị sát hại ở công viên, lần trước chúng ta đã tìm thấy một sợi tóc ngắn có nang lông ở chiếc áo len của nạn nhân nữ. Kết quả xét nghiệm DNA của sợi tóc này, hôm nay đã có."

Lâm Linh ngẩn người, nghĩ thầm mình không nhận được thông báo từ hệ thống, chẳng lẽ DNA này không trùng khớp với Chân Lão Lục?

Đang suy nghĩ, trong đầu cô bỗng vang lên tiếng thông báo điện tử: "Phát hiện bằng chứng xác thực trong vụ án đôi tình nhân bị sát hại ở công viên, vụ án đã được phá, ký chủ có thể nhận được 500 điểm, ký chủ có thể chọn đổi điểm may mắn hoặc chọn học kỹ năng mới."

Lâm Linh:...

Lúc này, cô nghe thấy La Chiêu lại nói: "Kết quả trùng khớp với dự đoán của chúng ta, sợi tóc đó trùng khớp với DNA của Chân Lão Lục. Bây giờ đã có thể khẳng định, Chân Lão Lục chính là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t đôi tình nhân đó. Mặc dù chưa tìm thấy hung khí, nhưng những bằng chứng này đã đủ."

"Dĩ nhiên, anh sẽ tiếp tục điều tra sâu hơn, xem có thể tìm thấy hung khí hoặc nhân chứng hay không, khía cạnh này không cần em phải lo lắng. Dù sao đi nữa, em cũng là thành viên chủ chốt trong vụ án này, có tiến triển thì nhất định phải thông báo cho em."


Lâm Linh gật đầu, nói: "Vậy thì tốt quá, bây giờ bằng chứng khá đầy đủ, anh có thể bắt đầu viết thư khởi tố được rồi."

Vụ án này thực sự kéo dài quá lâu, cuối cùng cũng tìm được bằng chứng xác thực, cô rất hài lòng với kết quả này.

La Chiêu cũng rất vui, đến nay, vụ án mạng chưa phá được trong năm nay của khu vực Nam Tháp chỉ còn lại hai vụ án trôi sông, thành tích này ở toàn thành phố Giang Ninh có thể nói là vô cùng rực rỡ.

Anh ấy cười, nói: "Đúng vậy, phòng văn thư bên chúng ta đã bắt đầu bận rộn."

"Chuyện thứ hai, là chuyện công ty thương mại thủ công mỹ nghệ Lục Đỉnh."

"Hôm nay Tiểu Lộ đến tìm anh, nói về tình hình của công ty này, anh cảm thấy, tạm thời không thể điêu tra ra được gì từ công ty này, nhưng vấn đề của nó chắc chắn rất lớn."

"Lộ đội nói, nếu cứ chờ đợi thụ động như vậy thì phí thời gian quá lớn, chi bằng chúng ta nghĩ cách, câu cá xem bọn họ có cắn câu hay không."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận