Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Thấy trên mặt anh vẫn còn chút ngượng ngùng, cô nói: "Lộ đội, em nhận được cuộc gọi của La đội, nghe nói đội phòng chống buôn lậu ở đây có người bị thương nên em đến. Không ngờ người bị thương là anh, sao rồi? Nghiêm trọng không?"

Chiếc ghế Lâm Linh ngồi đặt ngay cạnh giường Lộ Hàn Xuyên, lúc ngồi xuống, đầu gối của cô rất gần với Lộ Hàn Xuyên, Lộ Hàn Xuyên có thể ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, không rõ là gì, nhưng trái tim anh lại đập nhanh hơn.

Anh giả vờ ho nhẹ vài tiếng, "Không nặng, một lát nữa sẽ làm tiểu phẫu, lấy viên bi thép ra là khỏi thôi."

Anh không nói bị thương ở đâu, Lâm Linh cũng không hỏi, hai người rất tự nhiên hình thành một sự hiểu biết.

"Cảm ơn em đã đến thăm anh, anh không ngờ em cũng đến đây. Nếu biết trước, anh đã mời em ăn một bữa cơm rồi."

Đội phó phòng chống buôn lậu và Ngô Thành đều tò mò lắng nghe bọn họ nói chuyện, ai cũng có thể thấy bọn họ rất thân thiết. Đội phó chưa từng nghe nói Lộ Hàn Xuyên thân với bất kỳ cô gái nào, bây giờ thấy bọn họ như vậy, liền tự ý nói: "Lộ đội, hai người nói chuyện trước đi. Tôi với Chi đội trưởng Hứa cũng có chút việc cần bàn, chính là về vụ mộ cổ kia, e là phải hợp tác với Chi đội trưởng Hứa, chúng tôi đi trước, sẽ quay lại sau."

"Thân thể bây giờ của cậu chưa tiện, để tôi thay cậu xử lý vụ án này, những việc khác chờ cậu khỏe rồi nói sau."


Chi đội trưởng Hứa cũng không rõ mối quan hệ giữa Lâm Linh và Lộ Hàn Xuyên là gì, nhưng anh ta tự nhận mình là người biết cư xử, nên đồng ý: "Đúng, vụ án này rất quan trọng, đoán chừng chúng ta phải phối hợp rồi. Chúng tôi đi bàn trước, có vấn đề gì sẽ liên lạc với Lộ đội sau."

Bọn họ nói rồi liền đi, chớp mắt cánh cửa phòng bệnh đã đóng lại, chỉ còn Lộ Hàn Xuyên và Lâm Linh ở lại.

Lâm Linh quay lại nhìn cánh cửa đóng kín, cười, "Người của đội anh khá thú vị đó."

Lộ Hàn Xuyên quay đầu nhìn về phía Lâm Linh, suy nghĩ về những chuyện mình gặp phải trong ngày hôm nay, rồi cũng cười, nói: "Em biết hết rồi đúng không? Có phải thấy rất buồn cười không?"

Anh còn chưa nói dứt lời. ý cười trên mặt Lâm Linh càng rõ ràng hơn, "Có một chút."

"Chẳng qua không sao, không cần để ý đến mấy chi tiết nhỏ này."

Sau đó Lâm Linh hỏi: "Lộ đội, em nghe nói lần này các anh đến để điều tra vụ làm giả đồ cổ, vụ án này đã giải quyết chưa?"

Lúc nói đến công việc, Lộ Hàn Xuyên trở nên tự nhiên hơn, anh tóm tắt vụ án: "Từ vụ công ty Lục Đỉnh, anh đã chú ý đến tình hình ở Trung Châu. Gần đây bọn anh ở Giang Ninh phát hiện một vài vụ án đồ đồng giả, theo dấu vết này, bọn anh truy đến trấn Hoa Đào..."

"Bây giờ người cũng bắt được, đồ đồng giả cũng thu giữ hết, có bằng chứng cả người lẫn vật, vụ án này có thể coi là giải quyết khá tốt." "Tuy nhiên, vụ việc này lại có tình huống mới, nhóm người này không chỉ làm giả mà còn trộm mộ. Anh chưa biết rõ lắm, nghe nói liên quan đến một ngôi mộ lớn đang được khai quật ở đây, em có nghe nói không?"

"Nghe nói rồi." Lâm Linh nói.

Đối với câu trả lời của Lâm Linh, Lộ Hàn Xuyên không hề bất ngờ. Cô có thể cùng với Chi đội trưởng Hứa của cục cảnh sát thành phố Trường Ninh xuất hiện ở đây, rõ ràng là Chi đội trưởng Hứa đưa cô đến, điều đó chứng tỏ cục cảnh sát thành phố Trường Ninh rất tôn trọng cô.


Xét đến khả năng phá án của Lâm Linh, Lộ Hàn Xuyên mặc định cô có nguồn tin riêng ở đây.

Nhưng anh không biết, mục đích ban đầu của Lâm Linh đến đây là vì xác c.h.ế.t cổ trong ngôi mộ cổ, vốn dĩ cô định cùng giáo sư Phương làm phục hồi diện mạo cho xác c.h.ế.t cổ đó.

Nghe xong lời giải thích của Lâm Linh, Lộ Hàn Xuyên cũng khá ngạc nhiên, anh suy nghĩ một lúc, nói với Lâm Linh: "Lúc nãy anh nghe phó đội nói, bọn họ bắt được tám người, đường hầm mà nhóm người này dùng để vào mộ không phải đào tạm thời. Chắc đã đào được một thời gian, có thể một hai năm rồi."

Lâm Linh ngạc nhiên nói: "Theo lời anh nói, trước đây có người đã vào ngôi mộ cổ đó?"

Lộ Hàn Xuyên gật đầu: "Đúng vậy, chuyện này phó đội sẽ báo cáo với Chi đội trưởng Hứa. Quyền quản lý vụ án này thuộc về chính quyền Trường Ninh, về sau nếu em có gì muốn nói, có thể trao đổi với Chi đội trưởng Hứa."

"Được rồi, có chuyện gì em sẽ hỏi anh ta, chuyện này cũng không liên quan đến em và giáo sư Phương, cụ thể do bộ phận nào chủ trì, để Chi đội trưởng Hứa tự quyết định."

Nói đến đây, Lâm Linh hỏi anh: "Anh nằm sấp lâu như vậy, cổ có mỏi không?"

"Cũng được." Lộ Hàn Xuyên nói xong, còn lấy một quả quýt từ tủ đầu giường đưa cho Lâm Linh: "Có phải em thích ăn quýt không, loại này chưa đến mùa, hơi chua, em nếm thử xem."


Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lộ Hàn Xuyên vẫn nằm trên giường, lúc nói chuyện với cô chỉ có thể xoay đầu lại, thời gian dài như vậy, Lâm Linh ở bên cạnh nhìn cũng thấy mỏi cổ thay anh.

Cô không nhận quả quýt, đứng dậy, lấy cái gối trên giường bệnh kia, nói với Lộ Hàn Xuyên: "Anh nâng đầu lên một chút, em giúp anh kê gối, như vậy rất khó chịu."

Cô đến gần, mùi hương nhàn nhạt càng rõ ràng hơn, Lộ Hàn Xuyên cảm thấy mình giống như đã uống rượu vậy, cả người đều tê dại.

Anh ngoan ngoãn ngẩng đầu, để Lâm Linh nhét gối vào dưới đầu mình. Suốt quá trình Lâm Linh không chạm vào da của anh, nhưng khi Lâm Linh ngồi xuống, mặt anh cũng đã đỏ bừng.

Lúc này trời vẫn khá nóng, phòng bệnh lại không có quạt điện, tuy vẫn khá mát. Nhưng ở nhiệt độ này, mát mẻ cũng chỉ là tương đối, Lâm Linh cũng cảm thấy nóng, nên khi thấy mặt Lộ Hàn Xuyên đỏ bừng, cô chỉ nghĩ anh nóng.

"Lộ đội, hay là anh lật chăn lên một chút, đừng đắp dày như vậy. Quá nóng, cẩn thận bị rôm sảy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận