Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

"Ba, sao ba lại để thứ này ở đây vậy, làm con giật mình, ba không sao chứ?"

Trong nháy mắt, thậm chí Quách Văn Nhã còn nghĩ ba bà bị vấn đề về tinh thần.

Thật ra Lộ Hàn Xuyên đã dặn dò giáo sư Quách, chuyện của anh và Lâm Linh tạm thời đừng nói với Quách Văn Nhã. Nhưng lúc này giáo sư Quách lại biết, chuyện này hình như không thể giấu được.

Nếu ông cụ muốn tìm cách che giấu cũng có thể, nhưng nếu ông cụ thật sự làm như vậy, con gái ông cụ có thể sẽ nghĩ ông bị vấn đề về tinh thần.

Cái nồi này ông cụ không muốn gánh, một khi gánh thì ông ấy không sao, chỉ sợ sau này con gái sẽ nghi thần nghi quỷ.

Vì vậy ông cụ lập tức bán đứng Lộ Hàn Xuyên: "Thứ này là của Tiểu Lâm, đây đều là khuôn mẫu phục hồi khuôn mặt, là một dự án cô bé hợp tác với một nhà sinh vật học cổ."

"Gần đây cô bé thường xuyên làm đồ thủ công với con trai con ở đây, nếu không phải vậy sao con trai con lại cướp đồ cần làm của ba?"


Quách Văn Nhã luôn cho rằng dung lượng não của mình khá đủ, nhưng lần này bà phải mất một lúc mới phản ứng lại.

Bà nhìn lại hộp sọ, mới nói: "Ba, ba nói là, Tiểu Xuyên đang yêu đương với Lâm Linh?"

"Nếu không thì con cho rằng vì sao? Không yêu đương thì sao có thể tối nào cũng ở đây làm đồ thủ công cùng nhau?"

Quách Văn Nhã lại nhìn chằm chằm vào hộp sơn mài và hộp sọ một lúc, không truy vấn thêm về tính xác thực của chuyện này, cuối cùng mới hỏi về tung tích của Lộ Hàn Xuyên.

"Tiểu Xuyên đâu, đi làm rồi sao ba?"

"Chắc là chưa đi đâu, tối qua còn ở bệnh viện số 5 gần đây mà."

"Đừng nghĩ nhiều, nó không sao, bị bệnh là cô gái nhà họ Lâm."

Quách Văn Nhã hít một hơi dài, tự cười nói: "Con trai con đúng là lợi hại, nếu con không đến, nó định giấu con đến khi nào?"

"Hôm nay con không có thời gian tìm nó, chiều nay có một triển lãm, đã hẹn trước rồi, lát nữa ăn xong cơm con phải đi."

"Chờ tối đi, buổi tối con tham gia tiệc tối, về rồi sẽ hỏi sau." Giáo sư Quách cũng quen với việc bận rộn của con gái, nhưng ông vẫn hỏi một câu: "Nếu con đã biết, lại hiếm khi đến đây một chuyến, vậy con có muốn gặp nhà họ Lâm không?”



"Đã đến rồi, nên đi gặp một chút, không thì sẽ rất thất lễ."


"Vài năm trước Lâm Linh đã giúp công ty của chúng con rất nhiều, ba mẹ cô bé cũng đưa ba đi bệnh viện, về tình về lý con cũng nên đi cảm ơn một chút. Cũng coi như để lại ấn tượng tốt với nhà họ Lâm, tránh cho gia đình bọn họ lo lắng về chuyện mẹ chồng con dâu không hòa thuận."

Quách Văn Nhã rất nhanh đã đưa ra quyết định, giáo sư Quách không có ý kiến gì.

Quách Văn Nhã nghĩ một chút, lại nói: "Ngày Quốc khánh, lúc chú hai của Tiểu Xuyên về quê đã nhắc đến Lâm Linh, nói cô gái nhỏ này phá án rất giỏi, lãnh đạo cục thành phố rất xem trọng. Lần này cô bé bị bệnh, lãnh đạo của cô bé có thể sẽ đến bệnh viện thăm nom. Nếu chú hai của Tiểu Xuyên cũng đi, không bằng con đi với chú ấy. Nếu đi từng đợt một thì sẽ ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi."

"Được rồi, vậy con gọi điện thoại cho chú hai của Tiểu Xuyên hỏi thăm đi, còn một món nữa, ba đi xào."

Giáo sư Quách tiếp tục vào bếp làm việc, Quách Văn Nhã ở lại phòng làm việc, đóng cửa tủ lại, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, gọi điện thoại cho Cục trưởng Lộ.

Sau khi hiểu rõ mục đích của Quách Văn Nhã đến Giang Ninh, Cục trưởng Lộ lập tức nói với bà: "Lần đầu tư này chị phải cẩn thận một chút, ngành dược phẩm rất phức tạp, hỗn loạn, chị phải tìm hiểu thêm một chút rồi mới quyết định."

Quách Văn Nhã có kế hoạch riêng của mình: "Chuyện này chị vẫn đang cân nhắc. Chị đã điều tra một thời gian, hiện tại đã nhắm đến một công ty thiết bị y tế mới thành lập.”

"Còn về nhà máy sản xuất dược phẩm, tôi chưa tìm được nơi nào phù hợp. Những nhà máy cũ có hiệu quả tốt thì không cần vốn đầu tư từ bên ngoài. Một số nhà máy sản xuất dược phẩm mới được xây dựng không quá chú trọng vào nghiên cứu và phát triển, nhiều sản phẩm là thuốc generic* có giá trị gia tăng thấp, ít bằng sáng chế riêng, dễ dàng tìm được sản phẩm thay thế. Chúng tôi sẽ không xem xét loại này."


*Thuốc Generic là bản sao của thuốc biệt dược với thành phần hoạt chất tương tự nhau. Thuốc biệt dược: Khi một thuốc mới được phát triển, nhà sản xuất sẽ đặt cho loại thuốc đó một cái tên nhằm chỉ ra hoạt chất của thuốc. đây được gọi là tên chung. Ngoài tên chung, thuốc mới cũng được công ty sản xuất đặt một tên biệt dược hay tên độc quyền nhằm mục đích tiếp thị. Tên biệt dược thì thường dễ nói và dễ nhớ hơn tên hoạt chất.

Cục trưởng Lộ thấy chị dâu cả đã có kế hoạch riêng, cũng không còn lo lắng nữa, lại dặn dò: "Trước đó chắc Tiểu Xuyên đã nói với chị rồi, công ty dược phẩm Lập Quần có thể có vấn đề, chúng tôi đang điều tra về công ty này, hiện tại chưa phát hiện ra vấn đề gì trong hoạt động kinh doanh của công ty, nhưng đã phát hiện ra con trai của tổng giám đốc công ty có đạo đức không tốt..."

Ông đơn giản kể lại vấn đề của Lương Cảnh Đào, mục đích là để Quách Văn Nhã tránh rủi ro.

Quách Văn Nhã mới biết việc này, còn liên quan đến Lâm Linh. Nghĩ đến tình hình hiện tại của con trai bà và Lâm Linh, bà đột nhiên hiểu ra lý do tại sao mấy ngày trước con trai bà lại đặc biệt gọi điện bảo bà đừng đầu tư vào Lập Quần.

Lúc này, Quách Văn Nhã khá bất lực, thật sự làm bà có một cảm giác "con trai lớn rồi, không giữ được nữa"?

"Chú có biết chuyện của Lâm Linh và Tiểu Xuyên không?"

Trước câu hỏi bất ngờ của Quách Văn Nhã, Cục trưởng Lộ im lặng một lúc rồi mới nói: "Lần trước chị dâu có nói với em về việc Hàn Xuyên đã lớn tuổi, nếu gặp được người phù hợp thì để thằng bé yêu đương. Chuyện này em vẫn luôn ghi nhớ, tình cờ thằng bé và Tiểu Lâm có quen biết vài năm, gia đình nhà họ Lâm cũng tốt, em muốn giới thiệu hai đứa nhỏ với nhau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận