Lâm Linh làm việc gần hai tiếng đồng hồ mới viết xong một loạt tài liệu, chuẩn bị chờ người phụ trách dấu vết của Cục cảnh sát thành phố về rồi đưa cho ông ấy xem.
Cố Từ và Diêu Tinh thấy Lâm Linh đang bận rộn, không ai dám làm phiền, mãi đến gần mười hai giờ, Diêu Tinh mới đến nói với cô: “Cô* ơi, để em đi lấy cơm cho cô nhé, cô muốn ăn món gì?”
*Từ chỗ này tác giả đã để Diêu Tinh gọi Lâm Linh là 师傅: thầy, c, sư phụ
“Không cần, về mặt sinh hoạt này để tự tôi làm là được, các cậu đi ăn cơm sao? Nếu không chúng ta đi cùng đi.” Lâm Linh không hề cảm thấy thoải mái khi được hai thực tập sinh chăm sóc.
Mặc dù La Chiêu nói có bất kỳ công việc lặt vặt nào cũng có thể để hai người bọn họ làm, nhưng Lâm Linh cảm thấy, việc liên quan đến công việc thì để bọn họ làm không sao.
Nhưng những việc lặt vặt trong cuộc sống thì không nên làm phiền bọn họ nữa, dù sao bọn họ cũng là cảnh sát hình sự tương lai, chứ không phải đến đây để làm trợ lý sinh hoạt cho cô.
Thái độ của Lâm Linh khiến Cố Từ và Diêu Tinh cảm thấy được tôn trọng, cả hai càng muốn làm việc cho Lâm Linh hơn.
Diêu Tinh đi trước mở cửa cho Lâm Linh, hai chàng trai cao lớn hộ tống Lâm Linh đến nhà ăn, chi đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố gần như toàn là cảnh sát nam, nên khi Lâm Linh bước vào, rất nhiều người nhìn về phía cô.
Lâm Linh đã quen rồi, vì tình hình ở phân cục cũng tương tự như vậy.
Cô từng hợp tác với một số người quen, sau khi chào hỏi nhau, mọi người đều thu hồi ánh mắt.
Dù sao bọn họ cũng là cảnh sát hình sự, không đến nỗi phải ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào một người, nhiều nhất là bàn tán riêng với nhau mà thôi.
Sau khi Lâm Linh lấy cơm xong, thấy pháp y Kỳ đang ăn một mình ở bàn góc đông nam, cô liền đi đến ngồi đối diện với ông ta.
Cảnh sát hình sự xung quanh không ai ngồi cạnh đây, lý do thì Lâm Linh biết rõ.
Vì pháp y Kỳ là người tính cách lạnh lùng, có chứng sạch nhẹ, mọi thứ trên bàn đều phải được sắp xếp gọn gàng, nếu không ông ta sẽ khó chịu.
Mọi người trong đơn vị đều biết, nên không ai dám đến gần ông ta để làm phiền ông ta.
Nhưng pháp y Kỳ lại khá dễ chịu với Lâm Linh, thấy cô đến, ông ta ra hiệu cho cô ngồi xuống, còn chủ động nói về kết quả mà Viện Khoa học Hình sự gửi đến.
“Bột hoa hòe không đạt đến liều lượng gây c.h.ế.t người?” Lâm Linh hỏi.
“Đúng vậy, liều lượng thực sự đã vượt quá, vượt quá liều lượng thông thường khoảng ba hoặc bốn lần, không giống với chỉ định của bác sĩ.
Nó có thể khiến cơ thể có phản ứng rõ ràng, nhưng không thể gây c.h.ế.t người.”
“Thuốc là do vợ của người c.h.ế.t mang về, bà ta hiểu rõ hơn về liều lượng và cách dùng, điều này có phải chứng tỏ bà ta có ý định g.i.ế.c người không?” Lâm Linh hỏi.
“Điều này cần lão Dương và các đồng nghiệp thẩm vấn, tôi chỉ cung cấp dữ liệu, không chịu trách nhiệm phân tích và phán đoán.” Pháp y Kỳ nói chuyện vẫn khá nghiêm túc.
“Tuy nhiên, ngộ độc khí ga gây tử vong, điều này thì không có vấn đề gì, kết quả mổ tử thi ngày hôm qua đã có thể xác định được.”
Lúc này pháp y Kỳ đã ăn xong, nhưng ông ta vẫn ngồi lại trò chuyện với Lâm Linh một lúc, cho đến khi Lâm Linh sắp ăn xong, ông ta mới rời đi.
Lâm Linh trở về văn phòng, muốn liên lạc với lão Dương, hỏi thăm tình hình điều tra của bọn họ.
Nhưng cô chưa kịp gọi điện cho lão Dương thì thầy Uông, người mà cô đã hơn một năm không gặp, lại chủ động liên lạc với cô.
Nhìn thấy số điện thoại của thầy giáo chủ nhiệm lớp 12, Lâm Linh sững sờ, biết ông liên lạc với cô lúc này chắc chắn là có việc gì đó.
Không thể nào là họp lớp, thầy Vương không thích những việc này.
Cho dù có ai tổ chức họp mặt thầy trò, thì cũng do một học sinh nào đó đứng ra, bản thân thầy Vương sẽ không chủ động đề xuất những việc này.
Lâm Linh lập tức ấn nút nghe: “Thầy Vương, thầy tìm em có việc gì vậy?”
Giọng thầy Vương nghe có vẻ rất gấp, khác hẳn với trạng thái bình thường của ông: “Lâm Linh, nghe nói em đang thực tập ở đại đội cảnh sát khu vực Nam Tháp phải không? Em có thể giúp thầy một việc được không?”
Lâm Linh nghiêm mặt, lập tức nói: “Thầy, em hiện đang làm việc ở chi đội cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố, thầy có việc gì cứ nói, đừng quá lo lắng.”
Nghe Lâm Linh nói, Diêu Tinh và Cố Từ đều đứng dậy, cả hai cũng nhận ra, có vẻ như người quen của Lâm Linh gặp chuyện.
Thầy Vương vẫn giữ giọng điệu có phần lo lắng, khác hẳn với trạng thái bình thường của ông: “Tiểu Lâm, em còn nhớ bạn học Trương Duy Á của lớp chúng ta không? Gần đây em ấy từ tỉnh khác về Giang Ninh, bị người ta làm cho bất tỉnh ở trạm xe lửa, bây giờ vẫn đang ở trạm xe lửa.
Bên cạnh em ấy chỉ có bạn trai của em ấy, em có thể giúp đỡ một chút được không...”
Nghe đến đây, Lâm Linh vội vã cầm áo khoác lông lên mặc, vừa mặc vừa đi ra ngoài: “Thầy đừng lo lắng, em lập tức dẫn người đến trạm xe lửa.
Trương Duy Á không phải có bạn trai đi cùng sao? Bảo bọn họ đừng đi lung tung! Em sẽ thông báo cho cảnh sát trạm xe lửa đến ngay, em sẽ đến sau...”
Lâm Linh nhanh chóng sắp xếp xong phương án xử lý sơ bộ, tâm trạng lo lắng của thầy giáo Vương mới dịu đi một phần, ông giải thích với Lâm Linh qua điện thoại: “Trương Duy Á xuống tàu ở trạm xe lửa, chuẩn bị về nhà, khi đi vào nhà vệ sinh thì bị người ta làm cho bất tỉnh, còn bị thay quần áo.
Nếu không phải bạn trai em ấy đứng ở cửa nhà vệ sinh, còn nhận ra đôi giày em ấy đang mang, kịp thời giữ người lại, có thể em ấy đã bị người ta đưa đi mất rồi.”.