Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Ba phút sau, Lý Nhuệ và Giang Sơn lần lượt xuất hiện trên hành lang, hai người đi dọc theo hành lang về hướng nghi phạm, trông rất thong thả. Giang Sơn còn khoác áo lông lên vai, cứ như thể là người nhà đến thăm bệnh.

Hai cảnh sát hình sự của Cục cảnh sát thành phố thì tìm bác sĩ gần đó mượn áo blouse trắng, mặc vào rồi cũng đi về hướng Giang Sơn và Lý Nhuệ.

Lộ Hàn Xuyên thì ngồi ung dung trên ghế dài ở hành lang, vẻ mặt thư thái tự nhiên, ngay cả người như La Chiêu cũng không thể nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Không lâu sau, Lý Nhuệ đã đến gần người đàn ông mặc áo lông màu xám, khi cách người này một bước, Lý Nhuệ giơ tay vỗ nhẹ lên vai người đó.

Người phía trước giật mình, quay đầu lại, tỏ ra cảnh giác, ánh mắt như d.a.o đ.â.m vào Lý Nhuệ, "Anh làm gì vậy?"

Phản ứng bản năng của người này rơi vào mắt Lý Nhuệ và Giang Sơn, hai người gần như đã xác định, người này có vấn đề.

Lúc này Giang Sơn cách bọn họ còn vài bước, Lý Nhuệ không vội vã hành động. Anh ta có khuôn mặt hiền lành, trông không có chút hung dữ nào. Vì vậy khi Lý Nhuệ cười hiền rồi tỏ ra xin lỗi, người đó cũng hạ thấp cảnh giác.


Ngay lúc đó, Lý Nhuệ đưa tay kéo khẩu trang trên mặt người này xuống, chỉ nhìn một cái, Lý Nhuệ đã nhận ra, người này vậy mà là kẻ lọt lưới trong vụ án băng nhóm bắt cóc buôn người.

Ảnh của người này, Lý Nhuệ đã xem không biết bao nhiêu lần, nên lần này anh ta chỉ cần nhìn một cái là đủ để xác định mình không nhầm người.

Tên mặt áo lông xám bị lột khẩu trang đã nhận ra chuyện không ổn. Nhưng tiếc là đã quá muộn, Giang Sơn đã nhận được tín hiệu của Lý Nhuệ, lập tức lao đến. Cả người cao lớn của anh ta lao về phía trước, ấn mạnh người đàn ông mặc áo lông màu xám xuống đất, đè gã xuống.

Nhưng người đàn ông mặc áo lông màu xám này lại có sức mạnh đáng kinh ngạc, xoay người một cái, suýt chút nữa đã lật đổ Giang Sơn. Tuy nhiên lúc này Lộ Hàn Xuyên và hai cảnh sát hình sự cục thành phố cũng lao đến, mấy người cùng nhau khống chế cánh tay của người đàn ông mặc áo lông màu xám, nhanh chóng còng tay gã lại.

Những người nhà và nhân viên y tế trên hành lang đều sững sờ, một lúc lâu không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Có một bác sĩ trung niên có nghe La Chiêu kể về chuyện này vào lúc nãy, ông ấy vội vàng giải thích với những người nhà và nhân viên y tế xung quanh: "Cảnh sát đang làm việc, người đã bị bắt, mọi người đừng sợ, không có chuyện gì đâu, cứ làm việc của mình đi."

Ông ấy nói vậy, nhưng không ai có thể nghe vào tai. Mọi người đều đang nghĩ, đây là bệnh viện, sao cảnh sát lại bắt tội phạm ở đây?

Một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi bước lên phía trước, quan sát mấy người cảnh sát, ông ta thấy Giang Sơn lớn tuổi nhất, liền hỏi Giang Sơn: "Các anh bắt ai vậy? Người này phạm tội gì?"

Giang Sơn trầm giọng nói: "Gã là tội phạm bị truy nã, là một phần tử trong băng nhóm bắt cóc buôn bán phụ nữ trẻ em, chúng tôi đã tìm kiếm gã mấy ngày rồi." Các thành viên gia đình khác cũng tiến lại gần, định hỏi cho rõ chuyện gì đang xảy ra. Gia đình bọn họ đều có người đang nằm viện ở đây, nếu bệnh viện này có tội phạm thì ai còn dám yên tâm ở lại?

Vì vậy, chuyện này chắc chắn phải hỏi cho rõ ràng.


Bọn họ vừa tiến lại gần thì nghe thấy lời giải thích của Giang Sơn. Trong chốc lát, gương mặt của các thành viên gia đình như bị sét đánh, trợn mắt nhìn chằm chằm vào người mặc áo lông xám đã bị lột bỏ khẩu trang.

Một bà lão khoảng năm mươi tuổi cũng đang ở bệnh viện chăm sóc con gái sinh nở. Con gái bà vừa sinh con, lúc này hai mẹ con đang ngủ trong phòng bệnh.

Nghĩ đến việc kẻ bắt cóc cũng đang lởn vởn ở hành lang, bà cụ vừa tức giận vừa sợ hãi.

Bà quay đầu lại nói với chồng, con trai và con rể: "Các người nghe thấy chưa? Tên này là kẻ bắt cóc, có phải tên này muốn đến đây để trộm trẻ con không?"

Chồng bà cụ tỏ ra ngạc nhiên, nói: "Chắc là vậy rồi, con gái tôi vừa sinh xong, y tá còn dặn chúng tôi không được rời khỏi đứa bé, hóa ra thực sự có chuyện này."

Gia đình này vẫn đang nói chuyện, một số thành viên gia đình khác thì nóng lòng không thể nhịn được nữa. Gia đình bọn họ có người đang giành giật sự sống để sinh con, kẻ bắt cóc lại muốn trộm con của bọn họ, ai có thể chịu đựng được?

Điều này quả thực là đào tim, moi phổi của bọn họ.

Không biết ai là người đầu tiên, xông lên đá vào tên bắt có. Người này xông đến đột ngột, ngay cả Giang Sơn cũng hơi phản ứng không kịp.


Hành lang nhanh chóng trở nên hỗn loạn, bảy tám người vây quanh tên mặc áo lông xám, từ khe hở giữa các cảnh sát, bọn họ giơ tay chân lên tấn công người áo lông xám.

Một số ông bà lớn tuổi còn hung dữ hơn cả thanh niên, bởi vì trong phòng bệnh là con gái hoặc con dâu của bọn họ, sự tức giận này không ai có thể nuốt trôi, chắc chắn phải đánh trả, nếu không sẽ không thể nuốt trôi cơn tức giận này.

Nếu không có cảnh sát ngăn cản, người áo lông xám có thể đã bị các thành viên gia đình tức giận đánh chết.

Lúc cảnh sát dẫn người đi, tình trạng của gã rất tệ, thậm chí còn không thể đi được. Không biết ai đã đá mạnh vào xương đùi của gã, khiến gã bị gãy xương.

"Ai cho các người đánh người? Cẩn thận tôi kiện các người." Tên áo lông xám bị Giang Sơn và những người khác kéo ra khỏi vòng vây, dựa vào chân còn lại để đứng vững, mặc dù đau đớn đến mức thở hổn hển, nhưng vẫn không cam tâm nhìn chằm chằm vào các thành viên gia đình mà la hét.

Mấy ông bà cụ cũng vung tay lên, tức giận nói: "Đánh mày đó thì sao, thằng bắt cóc vô liêm sỉ, mày cút xuống địa ngục cũng không oan uổng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận