Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Sáng sớm hôm đó, một nhóm làm việc được cử đến từ đài truyền hình thành phố Giang Ninh đã có mặt tại cổng chùa Long Phúc, bọn họ sẽ đồng hành cùng đoàn làm phim của đài truyền hình tỉnh để hoàn thành cảnh quay hội chợ chùa Long Phúc.

Nhiếp Chấn Nguyên là trưởng nhóm của đài truyền hình thành phố, công việc quay phim hội chợ chùa Long Phúc phải hoàn thành trong một ngày, nên nhiệm vụ này khá gấp gáp. Ngay khi đoàn làm phim của đài truyền hình tỉnh đến, Nhiếp Chấn Nguyên và những người khác bắt đầu công việc.

Đến khoảng 3 giờ chiều, công việc quay phim cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp, đoàn làm phim đã thu được đủ lượng tư liệu cần thiết. Sau khi trở về đài, bọn họ chỉ cần dựng phim một chút là có thể tạo ra một bộ phim hay.

Nhiếp Chấn Nguyên nhìn những người của đoàn làm phim đài truyền hình tỉnh thu dọn thiết bị, sau đó chuyển chúng lên xe, anh ta đến gần, trò chuyện với người phụ trách của đài truyền hình tỉnh về bộ phim này, thực chất anh ta chủ yếu là muốn kết thân với những người của đài truyền hình tỉnh.

Anh ta luôn hợp tác rất tốt, người phụ trách của đài truyền hình tỉnh khá hài lòng với công việc của nhóm năm người của anh ta, cho nên lịch sự trò chuyện với anh một lúc.

Chờ cấp dưới thu dọn đồ đạc xong, những người từ đài truyền hình tỉnh chuẩn bị rời đi.


Nhiếp Chấn Nguyên nói: "Vẫn còn sớm, ở hội chợ vừa mở một quán mới, đồ ăn rất ngon, tôi mời mọi người đến ăn thử."

Chỉ là n người của đài truyền hình tỉnh đang vội vàng quay lại để dựng phim, chỉ còn ba ngày nữa là đến đêm giao thừa, ai cũng muốn hoàn thành công việc trong tay càng sớm càng tốt để nghỉ Tết, vì vậy cuối cùng bọn họ đã từ chối lời mời của Nhiếp Chấn Nguyên.

Thực ra Nhiếp Chấn Nguyên cũng biết những người này sẽ không ở lại, nhưng anh ta vẫn tỏ ra nhiệt tình, vì điều đó có thể để lại ấn tượng tốt cho bọn họ.

Anh ta lịch sự tiễn những người của đài truyền hình tỉnh ra ngoài hội chợ, lúc này vẫn còn rất đông người ở hội chợ, mọi người đi lại tấp nập, vô cùng nhộn nhịp, không khí rất vui tươi. Những người của đài truyền hình tỉnh chợt hứng thú, lại bắt đầu ghi lại một số tư liệu.

Lúc này, trong đám đông bỗng nhiên có tiếng la hét, không biết ai đã hét lên: "Là ai làm? Đây không phải là xương người sao? Ai, rốt cuộc là ai? Bỏ xương vào dưới xe của ông đây?"

Cùng với tiếng la hét ấy, không biết bao nhiêu người đứng lên, vươn cổ nhìn về phía người đang la hét.

Người đời ai cũng thích xem náo nhiệt, kể cả g.i.ế.c heo cũng có rất nhiều người thích xem. Huống chi, nghe theo nội dung lời nói của người này, trong hội chợ này, người ta đã phát hiện ra xương người.

Đây là chuyện gì vậy?

Không biết bao nhiêu người tò mò, cũng có người hỏi han những người xung quanh. Nhưng lúc đó phần lớn mọi người vẫn chưa biết rõ sự thật, tuy nhiên sau một lúc, nhiều người cũng biết được. Có một người lái xe tải đến chơi hội chợ, chiếc xe của anh ta đậu ở bãi đậu xe bên ngoài hội chợ. Anh ta mua đồ xong định về nhà, khi kiểm tra xe thì phát hiện một bộ xương dưới bánh xe.

Tất nhiên những người của đài truyền hình tỉnh cũng nghe thấy, chuyện hoang đường như vậy thật sự chưa từng có. Là những phóng viên chuyên nghiệp, bọn họ không thể bỏ qua chuyện kỳ lạ như vậy.

Vì vậy, những người của đài truyền hình tỉnh không đi nữa, cả nhóm mang theo một số thiết bị cầm tay, khóa cửa xe, sau đó cũng đi về phía nguồn gốc tiếng la hét.


Nơi đó ở chỗ quảng trường nhỏ ngay lối ra của hội chợ, cách xe của bọn họ khoảng hai mươi mét.

Dù khoảng cách rất gần, nhưng bọn họ lại rất khó đi qua. Bởi vì quá đông người chen lấn về phía đó, chen đến mức người ta không thể đứng vững.

Nhiếp Chấn Nguyên là người của đài truyền hình thành phố, suy nghĩ nhiều hơn người thường. Anh ta cũng tò mò về chuyện bên kia, nhưng lần này anh ta đến đây là để hỗ trợ công việc của đài truyền hình tỉnh. Người của đài truyền hình tỉnh vẫn ở đây, nếu có chuyện xấu hoặc chuyện không hay xảy ra ở Giang Ninh, bị người của đài truyền hình tỉnh biết được, và truyền đi, thì đối với thành phố Giang Ninh, đó không phải là chuyện tốt.

Mà anh ta, là trưởng nhóm được đài truyền hình thành phố Giang Ninh cử đến, phải xử lý tốt tình huống bất ngờ này, nếu không đài truyền hình sẽ trách tội, anh ta là người đầu tiên không thể trốn tránh trách nhiệm.

Tuy anh ta không hiểu xương người c.h.ế.t là chuyện gì xảy ra, nhưng dù xương đó có thật hay không, việc đầu tiên cần làm lúc này là báo cảnh sát.

Nếu không, một khi xảy ra việc chen lấn, thậm chí không có người chết, chỉ là người bị thương, thì cũng không phải là chuyện tốt cho Giang Ninh.

Vì vậy, rất nhanh, Nhiếp Chấn Nguyên đã thông qua mối quan hệ, nhanh chóng liên lạc được với nhân viên của một đại đội cảnh sát phân cục nào đó.


Mà người này thì nhanh chóng báo cáo tin tức này cho Phó cục trưởng Lộ và La Chiêu ngay lập tức.

Lâm Linh đang bận rộn sắp xếp tài liệu thì nhận được điện thoại của La Chiêu.

"Tiểu Lâm, dẫn Lý Nhuệ ra hiện trường, địa điểm là hội chợ chùa Long Phúc. Tìm thấy hộp sọ không rõ nguồn gốc ở cửa hội chợ, loại vụ án này, nhân viên khám nghiệm hiện trường của phân cục cảnh sát không xử lý được, em đến tiếp nhận là phù hợp nhất. Từ Diệc Dương đã đợi ở dưới lầu, em mang theo đồ đạc, xuống lầu xuất phát ngay."

—--

Hội chợ chùa Long Phúc ở phía nam thành phố, cách Cục cảnh sát hình sự hơn hai mươi phút đi xe. Lâm Linh nhận lệnh, lập tức xuống lầu, cùng với một số cảnh sát hình sự của chi đội xuất phát, tiến đến hiện trường.

Vụ án thông thường, La Chiêu không cần phải tham gia. Nhưng chuyện hôm nay hơi đặc biệt, dù chưa xác định được hộp sọ tìm thấy tại hiện trường có phải là hộp sọ người hay không. Nhưng đó là hội chợ, đúng lúc đông người nhất, lại có đoàn làm phim và phóng viên của đài truyền hình tỉnh và thành phố, một khi xử lý không đúng, sẽ gây ra sự kiện dư luận cực kỳ bất lợi, nên La Chiêu quyết định tự mình đến hiện trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận