Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Lâm Linh đi theo La Chiêu, La Chiêu vừa đi vừa báo cáo với các lãnh đạo: "Những mục tiêu chúng ta điều tra được những ngày này đã được sắp xếp thành một cuốn sổ, các đọi trưởng đều biết, nhưng Tiểu Lâm không biết. Những tài liệu này cũng không cho cô ấy xem, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến kết quả phục dựng khuôn mặt."

Mọi người nghe xong, đều gật đầu, cảm thấy làm như vậy hợp lý hơn. Nếu Lâm Linh xem trước ảnh của những người này, khi phục dựng, có thể bị ảnh hưởng, như vậy sẽ khó đảm bảo tính xác thực của kết quả.

Hiện tại những lãnh đạo này cũng chưa thấy tài liệu của những mục tiêu đó, mấy người tò mò đi đến bàn làm việc, cũng muốn xem thử, liệu kỹ thuật phá án mới này có thể phát huy tác dụng lớn hay không.

Rất nhanh, một bức tượng bán thân cỡ đầu người bình thường xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ cần nhìn vài cái là mọi người có thể tưởng tượng ra hình dạng của người thật.

"Có khớp với mục tiêu không?" Phó cục trưởng Lộ hỏi.

Từ thái độ của La Chiêu có thể thấy, kết quả chắc là không tệ, vì vậy ông cũng không còn ngại ngùng, sau khi xem xong bức tượng bán thân liền quay đầu hỏi La Chiêu.

"Khớp rồi, bức tượng bán thân này về cơ bản giống với ảnh của nhân viên phục vụ quán ăn Hâm Vượng, Tằng Thiểu Cần."

La Chiêu nói xong, đưa hồ sơ của Tằng Thiểu Cần cho mọi người.


"Quả thật là như vậy, không nhìn ảnh, đã khôi phục lại khuôn mặt như thế này, điều này cho thấy người c.h.ế.t chính là nữ phục vụ này. Hơn nữa, kết quả khôi phục khuôn mặt của Tiểu Lâm là đáng tin cậy."

Cục trưởng nhìn vài lần, đã xác định được độ tin cậy của công nghệ này của Lâm Linh.

Không nhìn thấy ảnh, mà vẫn có thể tạo ra hình ảnh khuôn mặt như vậy, điều này đủ để chứng minh Lâm Linh đã nắm trong tay một phương pháp điều tra mới.

Lâm Linh chỉ muốn phá án, không muốn nghe những vị lãnh đạo này khen ngợi, cô nói: "Nếu đã xác định được người cụ thể, vậy nhanh chóng điều tra xem hung thủ có thể là ai, cần kiểm soát thì kiểm soát, cần bắt thì bắt."

"Ừm, Tiểu Lâm nói có lý. Chi đội trưởng La, việc này giao cho cậu xử lý." Cục trưởng ra lệnh.



Quán ăn Hâm Vượng, những ngày này quán ăn không đóng cửa nghỉ ngơi, quán ăn này kinh doanh các món ăn gia đình, tiếng tăm rất tốt trong số cư dân xung quanh. Ngay cả trong dịp Tết, cũng sẽ có người đến quán ăn đặt món.

Chỉ là lượng khách không nhiều như ngày thường, chủ quán ăn đã cho một số người nghỉ phép, chỉ giữ lại hai đầu bếp, hai nhân viên phục vụ và một người dọn dẹp.

Gần đến năm giờ chiều, quán ăn vẫn không có nhiều khách, một vài nhân viên phục vụ rảnh rỗi liền ngồi xuống những chỗ trống, lúc này một bà bác dọn dẹp hơn bốn mươi tuổi thì nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: "Các cậu có biết không? Tằng Thiểu Cần không phải nghỉ việc, mà có thể đã c.h.ế.t rồi."

Tằng Thiểu Cần?

Bên cạnh bà bác dọn dẹp có hai nhân viên phục vụ, một nam một nữ, tuổi đều trẻ hơn bà. Bọn họ đều biết Tằng Thiểu Cần, nhưng bọn họ đều nghĩ Tằng Thiểu Cần đã đổi công việc. Hai người bọn họ sửng sốt một lúc, nhân viên phục vụ nam nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Bà nghe ai nói vậy? Không thể nào đâu! Lúc trước tôi thấy Tằng Thiểu Cần khỏe mạnh lắm."

Nhân viên phục vụ nữ kia cũng nói: "Đúng vậy, sao có thể c.h.ế.t được! Bà không phải là ghen tị với Tằng Thiểu Cần trẻ đẹp hơn bà nên mới nguyền rủa cô ấy c.h.ế.t chứ, lúc cô ấy làm việc ở đây bà cũng hay bắt bẻ cô ấy rồi."

Hai người bọn họ đều không tin lắm, bởi vì bà bác dọn dẹp thường hay nói quá, đôi khi còn hay bịa chuyện.


Thấy bọn họ không tin, bà bác dọn dẹp sốt ruột, nói: "Các cậu đừng có không tin, mùng một Tết, có mấy người đến tìm chủ quán ăn, lúc đó tôi đang lau dọn, bọn họ không để ý đến tôi, tôi nghe thấy bọn họ nói chuyện...."

Mấy người bọn họ tụm lại bàn tán, bàn tán đến quên cả công việc.

Một đầu bếp đi ra từ bếp, anh ta gõ vài cái lên bàn, lạnh lùng nói: "Món ăn đã xong, đem ra bàn số ba."

Thái độ của anh ta thật sự không tốt, hai nhân viên phục vụ bình thường không sợ anh ta, nhưng lần này đúng là bọn họ chỉ chú ý đến ní chuyện mà quên mất công việc, cũng không nói gì, vội vàng đi vào bếp lấy đồ ăn. Bà bác dọn dẹp cũng rụt cổ lại, chạy đi lau sàn.

Đầu bếp này không cao, da hơi đen, trông khá tinh thần. Anh ta cởi áo khoác trắng ra, đi vào bếp, nói với đầu bếp kia: "Tôi không khỏe, tối nay không thể làm việc được, muốn đi bệnh viện kiểm tra. Hôm nay khách không đông, anh thay tôi một chút, ngày nào đó tôi mời anh ăn cơm. Tôi sẽ nói với ông chủ sau."

Đầu bếp kia lại rất dễ tính, lập tức đồng ý, còn nói: "Anh Vương, anh khách khí với tôi làm gì! Năm ngoái mẹ tôi đi khám bệnh, anh còn cho tôi vay tiền. Lần này tôi thay anh một chút là được rồi, chuyện nhỏ thế này không cần phải nói với ông chủ đâu, đỡ phải trừ tiền của anh."

Đầu bếp họ Vương cảm ơn, đi vào phòng thay đồ nhanh chóng thay đồ, trên tay cầm chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài từ cửa sau.

Nhưng vừa đến cửa sau, anh ta nhìn thấy bốn năm người đàn ông cao lớn từ ngõ bên kia đi vào. Nếu anh ta ra ngoài từ cửa sau, chắc chắn sẽ đụng độ với những người đó.

Anh ta vội vàng quay lại quán ăn, lúc này có một nhóm khách đang đi ra ngoài. Anh ta nhanh chóng đi vài bước, chen vào đám khách đi ra khỏi quán ăn.


Có vài chiếc xe đang chuẩn bị dừng bên đường, anh ta cúi đầu, dùng mũ của áo khoác lông vũ che đầu, nhanh chóng đi đến giữa đường.

Lúc này, bên cạnh đường có một chiếc xe đang dừng, một người đang định xuống xe đóng cửa. Anh ta đi nhanh đến, mở cửa ghế phụ, kéo người đó trở lại ngồi, đồng thời rút ra một con d.a.o chặt xương từ trong túi, chĩa vào cổ người đó, nghiến răng nói: "Nhanh chóng lái xe, đưa tao ra khỏi thành phố. Dám kêu cứu thì tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày!"

Mấy ngày nay Vệ Thừa Đông liên tục tham gia nhiều bữa tiệc, sắp uống đến nôn rồi, lúc này không chỉ bụng khó chịu, mà tinh thần cũng không được tốt.

Bỗng nhiên bị người ta dùng d.a.o kề vào cổ, anh ta lập tức tỉnh táo lại. Trong nháy mắt, anh ta cảm thấy m.á.u dồn lên đầu, vừa sợ hãi, lại vừa có một loại cảm giác hưng phấn vô cớ.

Ngay cả bản thân anh ta cũng không biết mình hưng phấn cái gì, lúc này anh ta đang bị tội phạm khống chế!

Biểu cảm sợ hãi trên mặt anh ta rất tự nhiên, run run hỏi: "A... người anh em này, muốn lái về, về hướng nào?"

"Nói nhảm gì đấy, lái về phía trước!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận