Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

“Theo lý thuyết, hiện nay rất nhiều vòng ngọc bích đều có màu và độ trong tốt hơn so với những chiếc vòng cũ đó, chẳng qua những chiếc vòng xoắn có giá trị lịch sử và sưu tầm, nên giá trị của nó rất cao.”

Cố Từ hiểu rồi, anh ta cũng không nghi ngờ khả năng của Diêu Tinh, bởi vì cậu từng thấy được rất nhiều đồ tốt.

Nếu thực sự như vậy, thì thân phận của nữ ngư dân này đáng ngờ.

Hai người nhìn nhau, không cần nói gì, Diêu Tinh bảo thuyền trưởng lái thuyền về phía đó. Bản thân cậu đứng ở mũi thuyền, đeo kính râm, biểu cảm bất cần đời vô cùng sống động, nhìn thế nào cũng giống như một cậu ấm nhà giàu đi chơi.

Cố Từ cũng học cách ngụy trang, mặc dù anh ta không thể giả vờ là một cậu ấm như Diêu Tinh, nhưng kính râm cũng là một màu sắc bảo vệ, có thể che đi ánh mắt chính trực tự nhiên của anh ta. Anh ta chỉ cần cầm một cần câu, giả vờ thao tác, làm giống như đi câu cá là được.

Tốc độ của chiếc thuyền đánh cá đó không bằng thuyền của Diêu Tinh, nên mặc dù thuyền trưởng lái thuyền không nhanh, nhưng khoảng cách giữa hai con thuyền càng lúc càng gần.

Hai người trên thuyền đánh cá quay đầu nhìn lại, thấy hai người trẻ tuổi đang cười nói ở mũi thuyền, không phát hiện ra bất kỳ điểm nào đáng ngờ.


Nhưng bọn họ vẫn cẩn thận tăng tốc nhẹ nhàng, người phụ nữ cúi đầu nhìn điện thoại, bà ta ước tính còn khoảng bảy tám phút nữa là có thể gặp được đồng bọn.

Chỉ cần bọn họ lên thuyền đã chuẩn bị trước, lại ngụy trang một chút, bà ta tin mình có thể trốn thoát, giống như những lần trốn thoát khỏi sự trừng phạt trước đây, bà ta luôn có thể thoát hiểm vào lúc nguy cấp, bà ta tin, lần này, có lẽ cũng sẽ không ngoại lệ.

Không thể nói bố trí của cảnh sát không kỹ lưỡng, nhưng dù sao vẫn thiếu một chút, có lẽ là bọn họ không ngờ bà ta có hai chiếc thuyền, một chiếc để đánh lạc hướng, chiếc còn lại luôn ẩn náu trong bóng tối. Dù cảnh sát đã từng theo dõi khu vực bọn họ ở, nhưng bọn họ sẽ không biết chiếc thuyền không đáng chú ý kia cũng thuộc về bà ta.

Hai người không nói gì, vừa tính thời gian, vừa quan sát những con thuyền xung quanh. Những con thuyền này chủ yếu là thuyền đánh cá, những người trên thuyền đều đang làm việc, có vẻ mọi thứ đều giống như bình thường.

Chị Lương quay đầu nhìn về phía Diêu Tinh, nghĩ thầm thật đáng tiếc, nếu là thời điểm khác gặp người trẻ tuổi này, bằng vào người bà ta đào tào, có thể câu được hai người trẻ tuổi giàu có này, lúc đó có lẽ sẽ lại kiếm được một khoản lớn.

Vừa nghĩ, thuyền đánh cá chao đảo, hai người suýt nữa thì ngã xuống biển.

Tên đàn ông trên thuyền của chị Lương giận dữ, sợ xảy ra chuyện bất ngờ, nén cơn tức giận, không cãi cọ với người trên chiếc thuyền phía sau.

Gã không cãi, nhưng những người trên thuyền của Diêu Tinh lại không chịu, thuyền viên chú Liễu đứng bên cạnh thuyền, chỉ tay vào gã đàn ông đó mắng: "Các người có biết lái thuyền hay không? Không biết lái thì nói một tiếng để tôi dạy cho."

Tên đàn ông nhìn chú Liễu, ánh mắt lóe lên tia độc ác, nhưng cuối cùng gã vẫn nhịn: "Xin lỗi, tôi sẽ lái thuyền đi ngay, không ảnh hưởng đến các người." Rõ ràng là thuyền của Diêu Tinh cố ý đ.â.m vào, gã vẫn phải nhẫn nhịn, chuyện này khiến gã vô cùng tức giận. Gã nhìn chú Liễu và những người khác một cái, nghĩ sau này có cơ hội, nhất định phải tìm lại mặt mũi.

Không ngờ, gã đã nhường bước, nhưng Diêu Tinh lại không vui vẻ gì: "Chú Liễu, nói với bọn họ làm gì? Xuống dạy bọn họ cách lái thuyền, chặn đường chúng ta nửa ngày trời rồi, bực mình c.h.ế.t mất."


Cậu lười biếng vẫy tay, hình như còn không muốn nhìn đối phương một cái, giống như đối phương trong mắt cậu chỉ là một con tôm tép không đáng kể, hành động này càng khiến tên đàn ông đó oán hận.

Nhưng gã còn chưa kịp hành động, đã có vài thuyền viên nhảy xuống từ thuyền của Diêu Tinh, chỉ trong vài nhịp đã trèo lên thuyền đánh cá.

Ánh mắt chị Lương lóe lên tia lạnh, cảm thấy tình hình không ổn, lúc này cuối cùng bà ta cũng nghi ngờ về thân phận của Diêu Tinh và những người khác.

Nhưng đã quá muộn, bà ta vừa đưa tay vào túi, đã bị hai thuyền viên lực lưỡng khống chế.

Tình hình đột ngột thay đổi, khi chị Lương phản ứng lại, hai người bọn họ đã bị trói chặt như con gián, sau đó bị treo bằng dây thừng, đưa lên thuyền của Diêu Tinh.

Diêu Tinh nhìn những thuyền viên ném hai người này xuống boong thuyền, từ từ tháo kính râm, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói: "Chắc bà chủ lớn này không quen biết tôi, nhưng chắc bà chủ quen biết đồng đội của tôi, đúng không?"

“Anh Tinh, trong túi bà ta có súng!” Lúc này một thuyền viên đã bắt đầu lục soát, thành công lấy được một khẩu s.ú.n.g nhỏ từ túi của chị Lương.

Nhìn thấy khẩu s.ú.n.g này, Diêu Tinh "hừ" một tiếng, sau đó dưới ánh mắt căm thù của chị Lương, gọi điện cho La Chiêu: "Chi đội trưởng La, bắt được hai người, một nam một nữ, một người có súng, đang lục soát."


La Chiêu:...

—--

La Chiêu ngạc nhiên, chưa kịp cảm thán, lập tức nói: "Diêu Tinh, cậu làm tốt lắm. Ở vị trí cách cậu năm hải lý về phía trước, có một con thuyền do Chỉ huy Diệp điều động, tôi sẽ cho bọn họ đến gặp cậu ngay."

“Theo thông tin chúng tôi nắm được, nhóm người này còn có một con thuyền chờ ở gần đó. Hiện tại chưa xác định được liệu có thêm con thuyền nào khác hay không.”

"Các cậu phải cẩn thận, không thể đoán trước được đối phương sẽ làm gì, vì vậy các cậu phải nhanh chóng gặp gỡ những người của chúng tôi để đảm bảo an toàn. Nếu đối phương có súng, các cậu sẽ thiệt thòi."

La Chiêu lo lắng là thuyền của Diêu Tinh là thuyền dân sự, đương nhiên thuyền rất chắc chắn, nhưng thân phận của thuyền viên bị hạn chế, không được phép mang s.ú.n.g trong nước. Nếu gặp cướp trên đường, đối phương có vũ khí nóng, Diêu Tinh và những người khác sẽ rất bị động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận