Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Nhưng Phan Văn Bình có thể biết chuyện của viện nghệ thuật, có lẽ là bởi vì Dương Hâm thật sự đã nói chuyện riêng với ông ta. Nếu điều này là thật, thì chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người này thực sự rất tốt.

Cổ Ba gật đầu, quyết định sẽ đến Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa sau. Ban đầu bọn họ định điều tra tình hình ở đó, bây giờ nghe Phan Văn Bình nói lời này, càng phải đến đó.

"Ông có hiểu biết gì về tình hình của viện nghệ thuật đó không?" Nói đến đây, giọng điệu của Cổ Ba dịu đi rất nhiều, giống như đang trò chuyện với Phan Văn Bình vậy.

"Hình như gọi là viện nghệ thuật Hoa gì đó, nghe nói không kiếm được bao nhiêu tiền. Nhưng chủ của bọn họ cũng không quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không, dù sao người chủ này l.à.m t.ì.n.h nhân cho người ta, viện nghệ thuật đó là do một ông chủ lớn mua lại để cho cô ta chơi, vốn dĩ cũng không hy vọng cô ta có thể kiếm được tiền từ đó."

Lúc này, Lâm Linh đã kiểm tra xong dấu vết xung quanh, vừa lúc đi đến, nghe được những lời của Phan Văn Bình.

Dù cô đã từng chứng kiến ​​nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng khi nghe tin tức mà Phan Văn Bình nói, cô cũng khá ngạc nhiên.


Cổ Ba cười nhạt, nói: "Chuyện này là tin đồn đi?"

"Thật sự tôi không nói bậy đâu, Viện trưởng đúng là làm nhân tình cho người khác, nhưng chúng tôi không biết ông chủ lớn đó là ai. Nếu không tin thì các người cứ đi điều tra là biết, người phụ nữ đó chưa đến ba mươi tuổi, dựa vào bản thân cô ta, làm sao có thể mua được một viện nghệ thuật lớn như vậy?"

Lý Nhuệ nhỏ giọng nói với Lâm Linh: "Anh cũng có nhìn thấy viện nghệ thuật đó, tầng trên tầng dưới cộng lại phải hơn năm trăm mét vuông, địa điểm cũng không tệ, một nơi kinh doanh đối diện đường lớn tốt như vậy, muốn mua phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Ông chủ lớn cũng thật chịu chi."

"Cứ tính toán thử đu, dù sao cả đời tôi làm công, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy." Cố Từ cũng cảm thấy đây là một khoản chi lớn.

Cổ Ba thấy Lâm Linh đến, liền hỏi cô: "Tiểu Lâm, thế nào rồi?"

Lâm Linh gật đầu: "Thật sự có dấu vết Dương Hâm rời đi, sau khi ra khỏi chỗ này, anh ấy đi về phía nam."

"Đúng rồi, là đi về phía nam, cậu ấy nói muốn đi xe buýt đến trung tâm thành phố, mua quà sinh nhật cho bạn gái." Phan Văn Bình vội vàng đến giải thích.

Ông ta vẫn lo lắng về việc Dương Hâm mất tích, nhưng nếu bắt ông ta gánh tội lỗi này thì ông ta cũng không dám gánh.

"Vậy được rồi, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, sau này nếu cần hiểu biết thêm về tình hình gì, có thể sẽ tìm đến ông." Cổ Ba nói xong, liền cùng Lâm Linh và những người khác lên xe rời đi. Cổ Ba ngồi cùng xe với mấy người Lâm Linh, lên xe, anh ta lấy điện thoại ra, nói với Lâm Linh: "Anh tìm người đi dò la xem, Viện trưởng của Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa rốt cuộc là người như thế nào? Nhân tiện cũng điều tra xem người đứng sau cô ta là ai."

Trước đây, người luôn kinh doanh ở mặt ngoài là Quản lý Lạc của viện nghệ thuật, người liên lạc với Dương Hâm cũng là người này. Bây giờ xem ra, những hành động của anh ta có thể là do người khác chỉ đạo. Nói trắng ra, anh ta có thể chỉ là một người đại diện.


Cổ Ba vẫn đang chờ câu trả lời, lúc này Lâm Linh nói: "Từ kết quả điều tra hôm nay, ông chủ Nghiêm và Phan Văn Binh đều có ít nghi ngờ, trong khi viện Mỹ Hoa có nghi ngờ lớn hơn."

Cổ Ba nói: "Đúng vậy, bọn họ nhiều lần muốn Dương Hâm hợp tác với bọn họ, quá gấp gáp, như thể đã nắm chắc phần thắng."

"Nếu quá gấp gáp như vậy, Tiểu Dương lại từ chối nhiều lần, liệu đối phương có tức giận, bắt cóc Tiểu Dương để ép buộc?"

Lập luận của Cổ Ba nhận được sự tán thành của mọi người trên xe, nhưng Lý Nhuệ vẫn đưa ra một câu hỏi: "Nếu Viện trưởng là nhân tình, người đứng sau là ông chủ lớn, thì bọn họ có cần phải bắt cóc Tiểu Dương không? Bỏ qua cuộc sống tốt đẹp, lại mạo hiểm bị lộ để bắt một sinh viên chưa tốt nghiệp, vì cái gì?"

Cố Từ bình tĩnh nói: "Thật ra mục đích của việc cướp bóc g.i.ế.c người chỉ có vài thứ, hoặc vì tình, hoặc vì tiền, hoặc là để trả thù."

"Người làm việc này, có lẽ là vì tiền."

Mọi người bàn luận một lúc, Cổ Ba nhận được tin nhắn trả lời. Nhìn thông tin trên tin nhắn điện thoại, vẻ mặt của Cổ Ba trông rất kỳ lạ, nói: "Phan Văn Binh nói đúng, Viện trưởng tên là Khương Như Hủy, năm nay 28 tuổi, cô ta cũng là người đại diện pháp luật của Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa."


"Nhưng người kiểm soát thực tế là Lạc Tường Vũ, Lạc Tường Vũ sở hữu nhiều công ty, liên quan đến ngành giải trí và bất động sản. Quản lý Lạc là cháu trai của Lạc Tường Vũ."

Cố Từ đang uống nước, nghe xong, anh ta nuốt nước trong miệng xuống, nghi ngờ nói: "Chuyện này hơi lạ! Khương Như Hủy là người đại diện pháp luật, người kiểm soát thực tế không phải là cô ta. Vậy Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa này có liên quan gì đến cô ta?"

Lý Nhuệ cũng nói: "Nếu Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa này có tranh chấp quyền lợi hoặc mấy chuyện không tốt khác, thì người đại diện pháp luật như cô ta phải chịu trách nhiệm... Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Suy nghĩ của hai người bọn họ gần giống nhau, đều cảm thấy kịch bản này khác với những gì bọn họ biết, không phải Viện bảo tàng nghệ thuật Mỹ Hoa là ông chủ lớn mua cho nhân tình chơi sao?

Nhưng giờ đây nhân tình là người đại diện pháp luật, người kiểm soát thực tế lại là ông chủ lớn, nếu có chuyện gì xảy ra, nhân tình sẽ là người đầu tiên phải gánh chịu, còn ông chủ lớn thì có thể ẩn thân một cách đẹp đẽ...

Nếu là người bình thường có lẽ không nghĩ ra, nhưng những người trên xe đều là những cảnh sát điều tra vụ án lâu năm, ai mà không biết, người đại diện pháp luật chính là người gánh vác trách nhiệm tốt nhất. Chuyện tốt không đến lượt bạn, chuyện xấu bạn phải là người đầu tiên gánh chịu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận