Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Tên gầy gò cảm thấy thanh niên này không giống cảnh sát, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng tên này vẫn cố ý vòng vo, nói: "Không có gì, bọn họ uống say rồi, ra ngoài hóng gió."

Diêu Tinh cười khẩy, nói: "Anh định lừa tôi à, tưởng tôi ngốc sao. Có gì chứ, chẳng qua là mấy chuyện đó thôi mà? Nhưng nói thật, mấy người này, thật sự rất bình thường."

Tên gầy gò sững sờ, cảm thấy hơi nhói lòng.

Nhưng đồng thời, gã cũng cảm thấy thanh niên này là tay lão luyện, chắc hẳn đã trải đời không ít. Kiểu người như vậy, chắc là không có vấn đề gì.

Gã liền lớn gan nói: "Muốn thứ tốt hơn, cũng không phải là không có..."

Nhìn dáng vẻ ấp úng của gã, Diêu Tinh lại chế giễu: "Chẳng qua là tiền thôi mà? Anh nghĩ tôi là người không có tiền trả sao? Thật sự có thứ nào ra hồn thì cho tôi xem, không có thì tôi đi, trời chưa tối, tôi còn có thể vào thành phố xem chút."

Tên gầy gò đã sớm nhận ra, Diêu Tinh là người có tiền. Dù ngồi xe lăn thì sao, vẫn không ảnh hưởng gì đến chuyện đó.


Gã liền nói: "Vậy thì theo tôi đi, hai người đều đi chứ?"

Từ Diệc Dương có khí thế quá sắc bén, Diêu Tinh không cho anh ta đi theo. Vì vậy, trong tiệm cơm chỉ có cậu và Cố Từ, Cố Từ cố ý tỏ ra như một sinh viên chưa từng trải đời, ánh mắt mang vẻ trong sáng và ngây thơ đặc trưng của sinh viên, nên tên gầy gò không hề nghi ngờ gì về anh ta.

"Đều đi cả, đưa cậu ta đi mở rộng tầm mắt." Diêu Tinh nói một cách thô bạo. Thậm chí trên mặt cậu còn lộ vẻ không kiên nhẫn, giống như tên gầy gò này không mang hàng ngon đến, cậu sẽ đi ngay.

Tên gầy gò không dám chậm trễ thêm, sợ bỏ lỡ hai con mồi béo bở, liền đi gọi điện thoại, sau đó đứng dậy, nói với Diêu Tinh: "Đi thôi, tôi dẫn hai vị đi một nơi, đảm bảo cho hai vị chơi hết mình."

Diêu Tinh lười biếng lau tay, Cố Từ đứng dậy đẩy cậu cùng tên gầy gò đi ra ngoài, nhưng bọn họ không đi cửa sau, mà là đi từ cửa chính.

Hai người lái xe theo sau chiếc xe bán tải của tên gầy gò, chạy theo hướng tiệm cơm vào thành phố, đi khoảng hai mươi phút thì đến một tòa nhà ở vùng ngoại ô.

Trời đã xẩm tối, Diêu Tinh lầm bầm xuống xe, ngước nhìn tòa nhà, than thở: "Tòa nhà này hơi cũ kĩ, sao lại ở nơi hoang vắng thế này? Được không vậy?"

"Yên tâm, chỗ này bình thường, nhưng người rất tốt, lên trên là biết."

Diêu Tinh cố ý nói như vậy, thực ra cậu rất muốn lên xem. Cậu muốn biết bọn họ rốt cuộc đang giấu gì? Chẳng lẽ đây là một điểm đen tối khác? Lúc này, Từ Diệc Dương nhắn tin cho cậu, Diêu Tinh liếc nhìn qua, biết Từ Diệc Dương và những người kia đang ở gần đó, liền theo tên gầy lên tầng. Cậu đi không nổi, do Cố Từ đỡ cậu đi lên.

Tầng không cao, chỉ ở ba tầng, nên không lâu sau, mọi người đã đến.

Mở cửa ra, có thể thấy nội thất bên trong được trang trí khá tốt, chỉ là màu sắc và bố cục khiến Diêu Tinh và Cố Từ cảm thấy khó chịu. Giữa nhà là một chiếc giường tròn to lớn, bên cạnh là một cái cọc kim loại, còn có dây xích và ghế.


Cố Từ nhìn những tấm vải voan màu hồng bay bay xung quanh giường, cảm thấy mặt hơi nóng lên. Diêu Tinh thì vẫn giữ phong cách thiếu gia ăn chơi, nhíu mày nhìn cách bố trí nội thất, nói: "Hơi lòe loẹt đấy, cũng được, người đâu?"

Chưa thấy người, nhưng Cố Từ lại chú ý thấy, ở góc phòng khách, có vài thứ giống như viên đạn, phát hiện này khiến anh ta bỗng nhiên lo lắng, vì anh ta nhận ra thứ đó, không phải viên đạn, mà là đồ đựng chất gây nghiện.

Cô gái nơi này, liệu có phải là nô lệ trong mắt một số người, sau khi hút khí chất gây nghiện, sẽ bị người ta tùy ý làm gì cũng được?

Vậy, những người này có liên quan đến cái c.h.ế.t của Chương Kim Bằng hay không?

Chính lúc đang suy nghĩ miên man, một cô gái mặc váy ngủ lụa ren từ phòng bên cạnh đi ra, cô ta nở nụ cười, trông rất vui vẻ.

"Lộ Na, còn đứng ngẩn người làm gì, mau nhanh chóng dẫn khách vào đi." Tên gầy liếc mắt ra hiệu với cô ta, ra hiệu cho cô ta tiếp đãi Diêu Tinh và Cố Từ.

—-

Khoảng năm giờ bốn mươi chiều, Lâm Linh vẫn đang bận rộn ở chi đội cảnh sát thành phố Dư Khánh. Khi làm khám nghiệm tử thi tại nhà tang lễ, Lâm Linh đã mang theo tờ giấy mua hàng bị vo tròn trong túi quần của Chương Kim Bằng về.


Trở lại chi đội cảnh sát thành phố Dư Khánh, với sự phối hợp của chuyên viên giám định dấu vết địa phương, côđặt tờ giấy đó vào tủ xông, khoảng một tiếng sau, dấu vân tay trên giấy bắt đầu hiện rõ.

Chuyên viên dấu vết của chi đội Dư Khánh liếc nhìn, cảm thấy những dấu vân tay này không rõ ràng lắm. Ngay cả hai dấu vân tay rõ nét nhất, anh ta cũng không chắc có thể thành công đánh dấu được điểm đặc trưng nhất định.

Đối với anh ta, dấu vân tay xuất hiện trên bề mặt phẳng và độ bóng tốt là dễ xử lý nhất. Những trường hợp khác, đều có những khó khăn riêng.

Nhưng Lâm Linh là chuyên gia mà cảnh sát thành phố của bọn họ đặc biệt mời đến, cũng là chuyên gia dấu vân tay nổi tiếng, anh ta không làm được, không có nghĩa là Lâm Linh cũng không làm được.

Vì vậy, chuyên viên giám định dấu vết này khôn khéo chọn cách quan sát, nhìn Lâm Linh nhập dấu vân tay vào máy tính, cũng nhập vào phần mềm hình ảnh, có vẻ như cô muốn xử lý hình ảnh, để làm rõ những dấu vân tay này.

Tuy Chi đội trưởng Liễu không phải chuyên viên giám định dấu vết, nhưng anh ta cũng thuộc loại cao thủ phá án truyền thống, anh ta cũng biết xem dấu vân tay, cũng là người có chuyên môn. Vì vậy, khi anh ta nhìn những dấu vân tay đó, anh ta biết công việc này không dễ dàng. Ít nhất là chuyên viên giám định dấu vết của Dư Khánh của bọn họ không thể làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận