Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

"Theo lời nạn nhân phản ánh, gần đây anh ta nhìn thấy hung thủ nhiều lần ở khu vực gần mình, hung thủ còn chủ động bắt chuyện với anh ta, hỏi nhà anh ta có phế liệu nào cần bán không. Nhưng thời gian anh ta gặp hung thủ chủ yếu là vào thứ bảy hoặc chủ nhật."

"Hôm qua và hôm kia là thứ bảy và chủ nhật, hung thủ vào chiều thứ bảy đến nhà anh ta thu gom phế liệu, chủ nhật lừa gạt mở cửa đột nhập g.i.ế.c người."

Cố Từ nghe xong, cảm thấy lời Lâm Linh nói cũng có lý, nhưng cũng không chính xác hoàn toàn.

Lâm Linh lại nói với anh ta: "Chi đội trưởng Liễu yêu cầu mỗi phân cục tiến hành phối hợp điều tra, tổng hợp các vụ án nam giới bị xâm hại xảy ra trong những năm gần đây, cũng như các vụ án tấn công bộ phận sinh dục. Sau một buổi sáng tìm kiếm, các phân cục đã tìm ra được 3 vụ án liên quan."

Cố Từ:...

"Trùng hợp thay, trong 3 vụ án này, có 2 vụ án xảy ra vào cuối tuần, một vụ vào thứ bảy, một vụ vào chủ nhật. Vụ án còn lại xảy ra không phải vào cuối tuần, nhưng là vào buổi tối. Nếu làm việc theo ca ngày bình thường thì tối sẽ có thời gian phạm tội."

Sắc mặt Cố Từ hơi đổi thay đổi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ ở thành phố Dư Khánh lại có nhiều vụ án nam giới bị xâm hại như vậy?


Liệu những vụ án này có phải là do cùng một hung thủ gây ra?

Anh ta đoán là hiện tại Lâm Linh cũng không thể chắc chắn, cô chỉ dựa trên những điều kiện hiện có mà đưa ra suy đoán này, nếu sau này có phát hiện mới thì sẽ điều chỉnh kế hoạch.

Diêu Tinh đứng bên cạnh tình cờ nghe được vài câu, đợi Cố Từ cúp điện thoại, cậu liền vội vàng hỏi.

"Cô giáo nói là, tên này còn có công việc khác? Vậy việc điều tra có thể rắc rối hơn không?" Sự thay đổi đột ngột khiến Diêu Tinh cũng rất ngạc nhiên, như vậy thì phương thức điều tra của bọn họ cũng phải thay đổi.

"Bốn chữ, ứng biến linh hoạt, mới vừa rồi lúc chúng ta kiểm tra khu vực kia, bà chủ cửa hàng tạp hóa ở đó không phải nói là phía trước có một trạm thu mua phế liệu sao? Nghe nói bây giờ những người có thể mở trạm thu mua phế liệu không phải là người bình thường, chỉ riêng việc xin giấy phép đã không dễ dàng, dù sao thì chúng ta cũng phải đi xem."

Tất nhiên Diêu Tinh cũng muốn đi, nhưng lần này kiểm tra trạm thu mua phế liệu, không thể hấp tấp hỏi han, tránh đánh rắn động cỏ. Vì vậy Diêu Tinh nghĩ ra một kế: "Cậu thấy tôi có giống như có học thức không? Như vậy đi, lát nữa chúng ta vào trạm thu mua phế liệu, nói với người ở đó là chúng ta muốn tìm một số sách cũ."

"Tôi muốn mua sách về hóa học, cậu muốn mua sách về xã hội nhân văn và lịch sử, nếu có món đồ nào thú vị thì chúng ta cũng mua, cậu thấy thế nào?"

Cố Từ cảm thấy ý tưởng của Diêu Tinh rất hay, đối với người ở trạm thu mua phế liệu mà nói, bán sách cho bọn họ thì giá cả có thể thương lượng. Chắc chắn sẽ cao hơn giá bán giấy vụn theo cân. Có tiền lời, ai mà không muốn kiếm?

Nếu bọn họ thật sự không muốn kiếm tiền này, thì trạm thu mua phế liệu này đáng để điều tra. Còn nếu bọn họ muốn mua sách thì chắc chắn phải lựa chọn trong trạm thu mua, lúc đó vừa có thể tìm cơ hội quan sát tình hình trong trạm thu mua, vừa có thể tiếp cận người trong bãi.

Trước tiên Cố Từ báo cáo tình hình với Từ Diệc Dương, đợi đến cửa trạm thu mua, hai người bọn họ đi vào, Từ Diệc Dương vẫn ở bên ngoài tiếp ứng.


trạm thu mua là một khu sân lớn, bên trong bức tường bao quanh sát đường, một hàng nhà bằng tôn được xây dựng bên trong, có hai cánh cửa nhà tôn mở ra, ba bốn người đang lật đật nhặt nhạnh phế liệu thu được ở cửa.

Những phế liệu này được bốc xuống từ một chiếc xe tải màu trắng, lúc này thanh chắn phía sau xe được hạ xuống, phế liệu trên xe vẫn chưa bốc hết.

Cố Từ quan sát tình hình trong sân một lúc, không thấy chiếc xe ba bánh màu xanh dương.

Trong sân còn có hai hàng nhà gạch, trông giống như là chỗ ở. Diêu Tinh và Cố Từ không dám đi về phía đó nhà gạch, liền đi thẳng vào cửa sân.

Hai người vừa xuất hiện, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi liền đi tới. Anh ta kẹp một cây bút bi trên tai, trên tay cầm một tấm bìa cứng, chiếc kẹp trên tấm bìa cứng cố định vài tờ giấy, trông như anh ta vừa ghi chép gì đó.

"Hai người muốn làm gì, muốn bán phế liệu à?"

Diêu Tinh không vội nói chuyện, trước tiên lấy ra một hộp t.h.u.ố.c lá tốt, nhét vào tay thanh niên, nói: "Tôi nghe nói, ở đây thường xuyên thu được một số cuốn sách có niên đại. Tôi và bạn tôi tình cờ muốn mua một số sách cũ xuất bản cách đây vài chục năm, chúng tôi muốn mua nhiều loại, nếu ở đây có thì cho chúng tôi vào xem."

Hiện tại Diêu Tinh không sợ đối phương hét giá cao, cậu sợ là đối phương hoàn toàn không muốn để bọn họp đi vào lựa chọn.


Thanh niên lại có chút động lòng, anh ta quay đầu nhìn lén mấy người trung niên đang làm việc, sau đó quay lại, hạ giọng nói: "Muốn bao nhiêu?"

"Ừm, xem các anh có bao nhiêu, mấy chục cuốn, hơn trăm cuốn, đều không thành vấn đề." Diêu Tinh tiếp tục thả mồi.

"Chuyện này à, được thì được, chỉ là giá cả, rẻ quá thì làm rất phiền phức. Đây là trạm thu mua, một lần là một xe hàng, làm nhỏ lẻ thì không có ý nghĩa gì."

Diêu Tinh hiểu rồi, tên này muốn kiếm chút tiền, không những không muốn bán sách theo giá giấy vụn cho bọn họ, có lẽ còn không muốn giảm giá.

Thực ra Diêu Tinh cũng không ngại điều này, bởi vì trên thị trường đồ cũ, một số sách cũ bán còn đắt hơn giá gốc. Loại thứ này, vốn dĩ không có quy định nhất định, hoàn toàn dựa vào ai cần hơn.

Nhưng Diêu Tinh không muốn đồng ý quá nhanh, liền do dự nói: "Anh muốn tính như thế nào? Nói cho tôi nghe."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận