Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

"Gần đây thằng nhóc này liên tục phá án lớn, tỉnh cũng quan tâm, tôi cũng tò mò, cậu ta lại gặp phải vụ án gì."

Không chỉ ông ấy tò mò, ngay cả Lộ cục trưởng cũng muốn qua xem một chút. Chỉ là ông không phải La Chiêu, không phải vụ án nào cũng có thể tùy tiện xuất hiện tại hiện trường. Nếu là trọng án, ông đi có thể thể hiện sự coi trọng, đồng thời có thể đốc thúc cấp dưới nhanh chóng dốc toàn lực phá án. Nhưng lỡ như là c.h.ế.t ngoài ý muốn thì sao, ông qua đó làm gì, đi làm trò hề à?

Sau hai mươi phút, một chiếc xe Santana dừng lại ở nơi không xa đầu hẻm, vì không muốn phá hỏng hiện trường ở đây, La Chiêu xuống xe trước.

Lúc bọn họ đến, hai bên hẻm đã xuất hiện không ít người tò mò, ít nhất cũng có ba bốn mươi người, nhưng những người này đều bị dải vải đỏ hai bên và dải băng phong tỏa của cảnh sát chặn ở bên ngoài. Bên ngoài có cảnh sát ở đồn cảnh sát gần đây đến trước để duy trì trật tự.

Trên dải lụa đỏ còn in khẩu hiệu: Môi trường liên quan đến hàng triệu gia đình, trách nhiệm nằm ở mỗi người.

Dải vải này chắc là được kéo từ một nơi treo khẩu hiệu tuyên truyền nào đó, nhìn Lâm Linh đang vẫy tay với anh ấy từ xa, La Chiêu thầm nghĩ trong lòng, hẳn là kiệt tác của cô gái nhỏ này.


Diêu Ngọc Lan há hốc mồm, nhìn đội trưởng cảnh sát hình sự quen thuộc chào hỏi con gái mình, còn ân cần hỏi thăm cô, nghi ngờ trong lòng bà càng lớn.

Từ lúc Lâm Linh nhất quyết ở lại, đến khi cô tháo dải băng tuyên truyền trên cây ven đường, chặn xung quanh nơi xảy ra sự việc, bà càng mơ hồ.

Hành động của Lâm Linh, tuyệt đối không giống một nữ sinh mười bảy tuổi bình thường. Đối mặt với người chảy khá nhiều máu, nghi ngờ là thi thể, người bình thường làm sao có thể bình tĩnh như vậy? Hoặc là tâm lý đặc biệt ổn định, hoặc là đã trải qua rất nhiều chuyện.

Là một người phụ nữ trung niên đã bị cuộc sống mài giũa, nhìn thấy cảnh tượng này bà cũng sợ hãi, sao Lâm Linh có thể bình tĩnh như vậy? Diêu Ngọc Lan thực sự không thể hiểu nổi.

Mặc kệ có thể hiểu được hay không, bà đều có thể cảm nhận được, đội trưởng La đối với con gái bà rất thân thiết và khách sáo, nói hai người họ không liên lạc với nhau, Diêu Ngọc Lan cảm thấy không giống lắm.

Đội trưởng La không nói nhiều, quay lại dặn dò cấp dưới trải ván trước, làm xong mới để pháp y đi lên xem xét tình hình.

Quách Bình An không vội đi lên, ông ấy xách theo vali của mình, vẻ mặt hiền hòa, trông vô hại, đứng im lặng, quan sát Lâm Linh vài lần.

Pháp y rất nhanh đã báo cáo với đội trưởng La: "Đội trưởng La, đã kiểm tra rồi, người đã chết, thời gian c.h.ế.t không quá hai giờ."

Đội trưởng La tiến lại gần, khi đến gần thi thể, anh ấy quay lại nhìn Lâm Linh rồi hỏi: "Cô có vẻ rất hứng thú, nếu không sợ thì cứ đến xem." Quách Bình An ngạc nhiên nhìn đội trưởng La mời cô gái nhỏ này đến xác chết, điều khiến ông ấy ngạc nhiên hơn là cô gái này cũng không hề tỏ ra sợ hãi, thực sự muốn đến xem.

Nhưng người phụ nữ trung niên bên cạnh cô có vẻ sợ hãi, cố gắng giữ chặt cánh tay cô không cho đi.


Lâm Giảo tận mắt chứng kiến sự tương tác giữa Lâm Linh và La Chiêu, trong lòng cô ấy không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ và hâm mộ. Thấy Diêu Ngọc Lan giữ chặt Lâm Linh không cho đi, cô ấy liền đi đến khuyên nhủ: "Thím hai, thím cứ để em ấy đi đi, em ấy không sợ những chuyện này đâu."

"Em ấy là người làm việc lớn, không giống như những người bình thường chúng ta, sau này thím sẽ dần dần hiểu thôi." Tuy Lâm Giảo nói không chi tiết, nhưng đủ để Diêu Ngọc Lan nắm bắt được một số tin tức bất thường trong đó.

Bà đột nhiên nhớ lại những điều bất thường của Lâm Linh và Lâm Khánh Đông trong những ngày gần đây, càng thêm khẳng định, mấy người khác trong nhà này có chuyện giấu bà.

Nhận thức đột ngột này khiến bà nhất thời không biết trong lòng mình có mùi vị gì, dù sao thì bị người trong nhà loại trừ cũng không phải là cảm giác tốt, dù là thiện ý, bà cũng có chút không vui.

Dưới sự khuyên nhủ của Lâm Giảo, Diêu Ngọc Lan không còn ngăn cản Lâm Linh nữa, Lâm Linh quay lại nói với bà: "Mẹ, con về sẽ giải thích cho mẹ, đừng giận."

Diêu Ngọc Lan không nói gì, chỉ nhìn Lâm Linh đi đến bên cạnh La Chiêu, hai người đứng sóng vai nhau, điều này cho thấy Lâm Linh không phải là người yếu thế trước mặt đội trưởng đội hình sự. Mặc kệ Diêu Ngọc Lan nghĩ thế nào, bà cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quách Bình An cũng đi đến, lúc này ông ấy cũng nhìn thấy dấu chân mà Lâm Linh đã xem trước đó, ông ấy lấy từ trong túi ra một thiết bị nhỏ bằng bàn tay, trên thiết bị có một số nút bấm.


Vào thời điểm này, thiết bị này rất tiên tiến, đội của La Chiêu không có, Quách Bình An là chuyên gia giám định dấu vết của tỉnh, đặc biệt là chuyên gia về giám định dấu chân. Các thiết bị sở hữu sẽ đầy đủ hơn so với người khác.

Lâm Linh chỉ nhìn thoáng qua, liền nhận ra đây chính là thiết bị hút tĩnh điện mà cô đã từng luyện tập sử dụng trong hệ thống.

Sau khi lấy đồ ra, ông ấy và pháp y không vội tiến lên, bởi vì lúc này Lý Nhuệ đang chụp ảnh thi thể, vết m.á.u xung quanh và môi trường, các vị trí quan trọng đều được đặt bảng số trước, để thuận tiện cho việc kiểm tra sau này.

Đợi Lý Nhuệ chụp ảnh xong, Quách Bình An và pháp y đều đi đến, pháp y đi kiểm tra thi thể, Quách Bình An cầm thiết bị hút tĩnh điện, chuẩn bị bắt đầu lấy mẫu dấu chân.

Trên mặt đất ngoài hai dấu chân rõ ràng, còn có một số dấu chân bằng mắt thường nhìn không rõ, thậm chí không nhìn thấy gì.

Nhưng đối với một chuyên gia dấu vết như Quách Bình An thì điều này không khó, ông lấy đèn khám nghiệm chiếu vào, dấu chân không nhìn thấy bằng mắt thường sẽ hiện ra, tuy nhiên bây giờ ông định lấy mẫu dấu chân có thể nhìn thấy bằng mắt thường trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận