Xuyên Không Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án

Lâm Linh nhìn Lý Nhuệ, chỉ vào dấu vân tay trên màn hình rồi nói: "Loại dấu vân tay thu được thông qua cảm biến camera này có độ tương phản giữa vân và rãnh thấp. Không chỉ vậy, anh nhìn kỹ vào những chỗ này, vân tay cục bộ... còn có mép, do vấn đề bão hòa nên đều khá mờ, tóm lại, trường hợp này xử lý chắc chắn khó hơn một chút so với dấu vân tay lấy mẫu tiếp xúc."

"So với một số dấu vân tay đã được xử lý trước đó, dấu vân tay này cần nhiều bước xử lý hơn. Tôi định giảm độ mờ của hình ảnh này trước, tăng độ tương phản của vân và rãnh, việc này cần phải sử dụng bộ lọc để thực hiện..."

Lâm Linh vừa nói vừa thao tác, vừa di chuyển ngón tay, vừa giải thích cho Lý Nhuệ biết cụ thể cô đang sử dụng loại bộ lọc nào, thuật toán nào, mục đích sử dụng là gì. Là để tăng độ tương phản, giảm nhiễu hay những thứ khác,...

Rõ ràng Lý Nhuệ hơn cô bảy tám tuổi, lúc này lại giống như một học sinh đang chăm chú lắng nghe bên cạnh. Anh ta hiểu rõ, cơ hội học tập như vậy cho dù anh ta đi học ở tỉnh cũng sẽ không có.

Kỹ thuật xử lý trước và tăng cường hình ảnh mà Lâm Linh nắm giữ, giống như đeo kính cho người cận thị vậy. Theo từng bước thao tác của cô, hình ảnh ban đầu bị mờ và biến dạng dần được hiệu chỉnh, dần dần trở nên rõ ràng trước mắt.

Máy tính vẫn kêu rất to, có lúc trong khoảng năm sáu phút, thao tác bị dừng lại một lần, thao tác thế nào, máy tính cũng không phản hồi.


Lâm Linh không khỏi thở dài trong lòng, hiệu năng máy tính của đội cảnh sát hình sự thực sự khá bình thường, kém hơn máy tính cô mua khá nhiều.

Nhưng máy tính của các cục cảnh sát thành phố Giang Ninh cần phải kết nối mạng nội bộ, và mỗi máy tính đều có số hiệu, để xử lý loại hình ảnh này, chỉ có thể thao tác trên máy tính của cục cảnh sát, không thể sử dụng máy tính của cô được. Cho dù hiệu năng máy tính này không đủ tốt, bây giờ cô cũng chỉ có thể chờ.

Lý Nhuệ có chút lúng túng, Lâm Linh nhìn thấy, cười một tiếng, nói: "Loại xử lý hình ảnh này tốn bộ nhớ quá, yêu cầu thực sự khá cao, đợi thêm một lúc nữa, vấn đề không lớn lắm đâu."

La Chiêu vẫn đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn Cục trưởng Lộ đi cùng anh ấy.

Cục trưởng Lộ trừng mắt nhìn anh ấy, sau đó quay người rời khỏi phòng máy tính.

Ông không vội quay về văn phòng của mình ở phân cục, quay người lên lầu, đi đến văn phòng của La Chiêu.

Vào trong phòng, ông nhìn La Chiêu lộ ra vẻ châm chọc, trừng mắt nhìn anh ấy, nói: "Cất cái vẻ mặt kỳ quặc đó của cậu đi, đường đường là Đại đội trưởng cả ngày chỉ biết làm trò hề." La Chiêu vỗ vỗ ghế, mời Cục trưởng Lộ ngồi xuống, sau đó nói: "Cục trưởng Lộ, vừa rồi ông cũng nhìn thấy rồi đấy, ông nói một câu công bằng xem, máy tính của chúng ta có nên thay mới không? Nếu ông sợ đội trưởng đội trị an có ý kiến, ông cứ để anh ta đến nói chuyện với tôi."

Phân cục Nam Tháp có đội cảnh sát hình sự và đội trị an, hai đội ngang cấp nhưng phạm vi trách nhiệm khác nhau. Nói một cách dễ hiểu, đội trị an thường xuyên càn quét hoạt động đồi trụy, đánh bạc, còn các vấn đề an ninh xã hội khác đều do họ quản lý. Còn đội cảnh sát hình sự này thường phụ trách các vụ án hình sự nghiêm trọng như tám trọng án *.

*Tám trọng án bao gồm: Tội cố ý g.i.ế.c người, tội cố ý gây thương tích (phải đạt tới trọng thương hoặc là chết), tội cưỡng gian, tội cướp bóc, tội phóng hỏa, tội buôn bán ma túy, tội cung cấp hàng nguy hiểm, thuốc nổ.

Lúc trước Đội trưởng đội trị an hiện tại cũng muốn tranh thủ vị trí này của La Chiêu, tuy nhiên anh ta lại không tranh được với La Chiêu. Nói hai người có thù thì chắc chắn là không, chỉ là nhìn thấy nhau không ưa nhau lắm thôi.


Cục trưởng Lộ ngồi xuống, mí mắt hơi nhướng lên, đợi La Chiêu nói xong, mới nói: "Nếu muốn hợp tác lâu dài, vậy thì thân phận của Tiểu Lâm không chỉ cần phân cục chúng ta công nhận, mà còn phải được cấp trên công nhận. Như vậy chúng ta mới có thể công khai mời cô ấy đến hỗ trợ điều tra, cho phép cô ấy sử dụng các nguồn lực của cảnh sát. Quy trình này nhất định phải thực hiện. Cũng chỉ có như vậy, kết luận giám định của cô ấy mới được các ban ngành công nhận. Cậu vội cái gì? Đây không phải là vấn đề cá nhân, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết được."

"Tình hình của Tiểu Lâm, cậu biết, bây giờ tôi cũng biết rồi. Nhưng việc này của cô ấy vượt ra ngoài quy định, muốn được người khác công nhận, nhất định phải có số lượng lớn các trường hợp để chứng minh."

"Cần phải làm gì thì không cần tôi dặn dò cậu đi? Cuối tuần sau họp, cậu cũng đi." .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn
2. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm
=====================================

Nói đến đây, ông đứng dậy, trước khi đi, nói: "Tôi đã liên lạc với Quách Bình An, đã gửi hình ảnh cho ông ấy. Ông ấy vẫn đang xem, sau khi có kết quả tôi sẽ thông báo cho cậu sớm nhất có thể."


Cục trưởng Lộ bận nhiều việc, lần này đến đây là để xem Lâm Linh. Trước khi đến, ông ấy đã tưởng tượng cô gái nhỏ này sẽ như thế nào. Sau khi xem xong, ông ấy cảm thấy cô gái nhỏ này vẫn vượt quá sức tưởng tượng của mình.

Đây có lẽ là thiên tài trong truyền thuyết? Loại người được trời phú cho.

Có tài năng này, nếu sau này cô ấy không bước vào ngành cảnh sát, vậy thật sự là phí của trời!

Không lâu sau khi La Chiêu và Cục trưởng Lộ rời đi, máy tính kia cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động trở lại, kèm theo tiếng quạt chạy, cuối cùng một hình ảnh nửa dấu vân tay rõ ràng đã được làm ra.

Làm đến đây, Lâm Linh nhường chỗ cho Lý Nhuệ.

Lý Nhuệ xoa xoa tay, bắt đầu khởi động chương trình so khớp. Hai mươi dấu vân tay có độ tương đồng cao nhất xuất hiện đầu tiên trên màn hình


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận