Ông biết rõ vợ mình không ưa Cố Ngạn, nên nếu chia cho nhiều thì chắc bà sẽ không đồng ý.
"Chúng ta còn căn nhà cũ ở phía Tây Sơn.
Cho thằng Ngũ căn đó, thêm 50 cân lương thực.
"
Diệp Xuân Đào lạnh lùng đáp.
"Chỉ thế thôi sao?"
Cố Văn Phúc kinh ngạc nhìn vợ.
Dù không quản lý tài sản trong nhà, nhưng ông vẫn biết rõ nhà có bao nhiêu của cải.
Ông không ngờ vợ mình lại chia cho con trai ít đến vậy.
Nhà ở Tây Sơn chỉ là căn nhà tranh đơn sơ ở chân núi, do cha ông xây dựng để canh giữ mùa màng.
Căn nhà đã quá cũ, nhỏ và từ lâu không được tu sửa, giờ chỉ còn lại một nửa, làm sao mà ở được? Vùng đó chẳng ai sinh sống, làm sao mà an cư lạc nghiệp? Còn về 50 cân lương thực, vừa mới thu hoạch xong, số lương thực đó phải dùng suốt nửa năm cho đến khi có vụ mùa mới.
Với 50 cân, hai vợ chồng họ chỉ ăn cháo loãng cũng không đủ.
Đây có phải là chia nhà đâu, mà rõ ràng là muốn đẩy họ đến đường cùng.
Không những vậy, dù chuyện chia nhà là việc của gia đình Cố, nhưng nếu phân chia quá bất công, nhà mẹ đẻ của Quý Tiêu Tiêu cũng sẽ không đồng ý.
Quý Tiêu Tiêu khi xuất giá mang theo nhiều của hồi môn, chứng tỏ nhà ngoại rất thương cô.
Cố Văn Phúc bình tĩnh đáp lại: “Bà muốn chia nhà cũng được, nhưng lương thực phải cho họ 400 cân, tiền phải cho họ 100 đồng.
Nếu không thì đừng tính chuyện chia.
”
Ông Cố nói vậy không phải vì ông thích Cố Ngạn, mà là vì muốn giữ lại chút thể diện cho mình.
Sau khi Cố Ngạn ra đời, quá nhiều chuyện xảy ra trong gia đình khiến ông không thể yêu thương nổi đứa con này, nhưng dù sao Cố Ngạn cũng là con ruột của ông.
Dù ông có hận, cũng không thể để vợ đẩy con vào đường cùng, vì ông biết những chuyện xảy ra không phải lỗi của Cố Ngạn.
Nghe xong, Diệp Xuân Đào lập tức nổi giận: “Tại sao phải chia cho chúng nó nhiều vậy? Cố Ngạn có kiếm ra đồng nào đâu, nó lấy tư cách gì mà đòi chia tiền?”
Cố Văn Phúc từ tốn trả lời: “Bà già à, tôi biết rõ nhà mình có bao nhiêu, và cũng hiểu bà ghét lão Ngũ, nên tôi không đòi chia cho nó nhiều.
Tôi không muốn cãi nhau với bà, nhưng dù sao lão Ngũ cũng là con trai tôi, tôi không thể để bà bức chết chúng nó được.
Ít nhất phải cho chúng nó một con đường sống.
”
Thực ra ông cũng không chia nhiều, 400 cân lương thực chỉ vừa đủ để cầm cự qua ngày, thêm chút rau dại thì cũng không đói chết.
Còn 100 đồng, chỉ đủ cho họ dựng căn nhà nhỏ và cái bếp.
Ông thở dài: “Dù bà có muốn bức họ, thì cũng phải xem dòng họ có chịu hay không.
”
Cố Văn Phúc tiếp tục nói: “Chuyện chia nhà phải có mặt đội trưởng và các anh lớn để chứng kiến.
Nếu không cho Cố Ngạn một con đường sống, những người đó cũng sẽ không đồng ý.
”
Diệp Xuân Đào im lặng, vì bà biết ông nói đúng.
Bà có thể chia nhà, nhưng nếu không cho Cố Ngạn chút sinh kế, dòng họ chắc chắn sẽ phản đối.
Trong khi đó, Quý Tiêu Tiêu và Cố Ngạn hoàn toàn không biết rằng trong nhà đã có người âm thầm lên kế hoạch đuổi họ ra riêng.
Nếu biết, chắc chắn Quý Tiêu Tiêu sẽ vui vẻ hợp tác, vì cô chỉ mong có ngày được ra riêng để tự do, muốn ăn gì thì ăn, không bị ai quản thúc, sống thoải mái hơn nhiều.