Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Quý Tiêu Tiêu nhìn quanh căn phòng đã sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng đồ đạc.
Thấy vẫn còn thời gian, cô nằm xuống giường nghỉ ngơi một lát.
Đến 5 giờ, cô đứng dậy và ra khỏi phòng để chuẩn bị nấu ăn.
Cố Ngạn lúc này đã trở về, cõng trên lưng một bó củi lớn.
Nhìn thấy anh, Quý Tiêu Tiêu mỉm cười nói: “Cố Ngạn, giúp em nhóm lửa nhé.
”
Vương Kim Phượng nghe thấy vậy liền hừ lạnh, mỉa mai: “Nhóm lửa mà cũng không biết làm, đúng là vô dụng.
”
Quý Tiêu Tiêu định buông một câu châm chọc nhưng nghĩ lại, đang bận nấu ăn mà tranh cãi cũng không có ích gì.
Cô chỉ muốn nhanh chóng nấu xong bữa tối, sau đó có thể cùng Cố Ngạn làm vài việc khác.
Sau khi nấu xong bữa ăn, mọi người trong nhà quay về ăn tối.
Không khí trên bàn ăn khá im lặng, mỗi người lặng lẽ ăn cơm.
Sau bữa, Cố Ngạn giúp cô dọn dẹp bát đũa.
Khi dọn dẹp gần xong, Quý Tiêu Tiêu đi vào phòng trước.
Cô lấy hai bao tải sạch, rồi cắt một miếng thịt và gói một bộ nội tạng vào bao.
Sau đó, cô ra ngoài và vẫy tay ra hiệu cho Cố Ngạn.
Cố Ngạn nghi ngờ bước vào phòng, Quý Tiêu Tiêu lập tức kéo anh vào góc và chỉ vào miếng thịt lớn đang nằm dưới sàn.
"Đây là một miếng thịt to, anh giúp em cắt nó ra thành từng phần nhé.
Còn đây là một bộ nội tạng, cũng cần rửa sạch.
Chúng ta có thể tới chỗ bí mật của anh để làm việc này, xong rồi về ăn một bát canh thịt thơm ngon cho bữa khuya, anh thấy sao?"
Nhìn thấy miếng thịt to tướng trên sàn, Cố Ngạn suýt trượt chân.
"Tức phụ, em lấy cái này từ đâu ra vậy?"
Lúc trưa rõ ràng đâu có, có nghĩa là thứ này xuất hiện sau khi anh vào rừng? Anh thắc mắc không biết vợ mình lấy thứ này ở đâu ra.
"Anh hỏi lắm chuyện làm gì.
Nói xem, anh có giúp em không? Em nói trước, nếu không giúp thì sau này đừng hòng được ăn.
Có làm thì mới có ăn, đúng không?"
Quý Tiêu Tiêu nói thẳng thừng, không vòng vo.
"Không phải vấn đề là làm hay không làm, mà là!
thứ này ở đâu ra?"
Cố Ngạn cảm thấy tim mình bắt đầu đập mạnh.
"Anh là đàn ông mà sao cứ thắc mắc lắm thế? Em bảo làm thì anh làm đi, không phải lo gì cả.
Em đảm bảo thứ này không có vấn đề gì đâu, cứ thế mà làm.
"
Quý Tiêu Tiêu đáp qua loa, không muốn giải thích thêm.
Cố Ngạn chợt nhận ra lời của vợ mình sao mà quen thuộc.
Đúng rồi, chẳng phải lúc trưa anh cũng nói y hệt như vậy với cô về món sữa mạch nha sao? Chỉ có điều, bây giờ anh là người phải đối mặt với tình huống này, anh mới thấy hối hận vì đã nói như thế.
Báo ứng đến quá nhanh, anh nghĩ thầm.
Anh chỉ định kiếm chút đồ ăn vặt, nhưng vợ anh lại mang về cả một "gia tài"
thịt khổng lồ như thế này.
Anh cũng không hiểu nổi vợ mình làm thế nào mà mang nó về nhà.
So với cô, anh đúng là chẳng là gì cả.
"Tức phụ à, em làm như vậy, lòng anh không yên, anh sợ quá.
"
Cố Ngạn đặt tay lên ngực, thở dài, dựa vào tường một cách bất lực.
"Anh nói lắm làm gì, chỉ cần trả lời là làm hay không làm.
Nếu anh không làm, em sẽ tìm người khác làm hộ.
"
Quý Tiêu Tiêu nói thẳng, không chút do dự.
"Không phải chứ! Em định tìm người khác sao? Em không muốn sống nữa à?"
Cố Ngạn sợ hãi đến mức gần như nhảy dựng lên.