Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh

Quẹt thẻ, cánh cửa liền mở ra. Giản Nhân Nhân vừa tiến vào thì đèn trong phòng cũng tự động bật sáng.

Không phải cô chưa nghĩ đến chuyện Thẩm Tây Thừa sẽ dành cho mình một sự bất ngờ nào đó nên vốn dĩ đã tràn đầy mong đợi. Nhưng đến khi thực sự bước vào phòng thì lại chẳng thấy sự bất ngờ nào cả, nói thật trong nháy mắt cô cảm thấy có chút thất vọng.

Giản Nhân Nhân không nhịn được hoài nghi có phải trí nhớ mình có vấn đề hay không, có thể mọi việc hôm nay thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi. Có thể Thẩm Tây Thừa thật sự có khách nên đặt trúng khách sạn này. Cô thở dài một hơi rồi ngồi lên ghế sô pha. Đây là một căn phòng, cách buổi tối ngày hôm đó đã sáu năm rồi. Khách sạn này đã sớm được tu sửa lại. Chí ít cô cũng không thể nhớ nổi nơi này còn vết tích gì quen thuộc.

Có người nói, một lần mang thai ngốc ba năm, cô không tin. Nhưng mấy năm trở lại đây trải qua nhiều việc, do vậy những hồi ức về quá khứ đã không còn quá sâu đậm nữa. Giống như bây giờ dù đang ngồi ở đây nhưng nhớ lại mọi chuyện tối hôm đó dường như chỉ còn là những cảnh tượng rất mơ hồ. Xem ra câu nói đó là chính xác, thời gian có thể thay đổi được rất nhiều thứ.

Lúc có tiếng người gõ cửa, Giản Nhân Nhân mới miễn cưỡng hồi hồn, thoát ra khỏi những ký ức trong quá khứ, cô đứng dậy đi ra phía cửa. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy một bó hoa hồng lớn, mắt ngước nhẩm tính cũng phải đến chín trăm chín mươi chín bông, bó hoa to đến nỗi che hết cả đầu của Thẩm Tây Thừa.

Lúc nhìn thấy Thẩm Tây Thừa, cô thuận tiện ôm lấy bó hoa cười nói:

- Em còn tưởng đầu óc em bị gì cơ, xem ra đúng là anh định dành cho em sự bất ngờ. Nhưng em vẫn chưa nhớ ra hôm nay là ngày quan trọng gì.

Hôm nay không phải sinh nhật của anh, cũng không phải của cô mà cũng chẳng phải kỷ niệm ngày cưới. Rốt cuộc có gì đáng chúc mừng nhỉ?

Thẩm Tây Thừa một thân trang phục chỉnh tề, anh bước vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại, nhìn cô nói:

- Nhất định phải là ngày quan trọng gì mới cho em một sự bất ngờ được sao?

- Sao anh lại chọn chỗ này? - Giản Nhân Nhân đặt bó hoa lên bàn trà rồi ngồi lên chiếc giường lớn, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói. - Vẫn là khách sạn này, vẫn là căn phòng này. Anh muốn làm gì đây?

- Chỉ là hai ngày trước lúc đi qua khách sạn này liền tiến vào xem một chút.

Thẩm Tây Thừa cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Thật ra từ lúc Giản Nhân Nhân tiếp nhận công việc nữ chủ nhân của Thẩm gia đến nay, bon họ có rất ít cơ hội an nhàn thoải mái mà ngồi nói chuyện với nhau như thế này.

- Nhân Nhân, thật ra hai ngày nay anh đều đang suy nghĩ đến việc sẽ phát sinh sau đó..


- Ý anh là gì?

- Nếu ngày hôm đó Tống Thần không gọi cho anh, nếu anh không nhầm lẫn, rồi em gõ cửa phòng anh. Anh nhất định sẽ cứu em...

Giản Nhân Nhân liền ngắt lời anh nói:

- Sau đó anh vẫn cứu em, em rất cảm kích anh. Chỉ là sau này chúng mình không thể gặp được nhau..

Thẩm Tây Thừa: “…”

Hình như thực sự là vậy, dựa vào tính cách của anh sẽ không thể nhất kiến chung tình với cô. Nhưng ở phương diện này nhiều lúc cô lại không nhạy bén bằng anh. Cho nên dựa theo sự phát triển bình thường của sự việc, hai người bọn họ liền kết thúc như vậy.

- Chuyện đang xảy ra bây giờ, kết quả này... - Giản Nhân Nhân ngừng lại một chút, gương mặt cười tươi nhìn anh nói. - Chính là chuyện duy nhất có thể xảy ra, đúng không anh?

Nếu như không có chuyện cô đến thế giới này rồi biến thành Giản Nhân Nhân, lại có quan hệ gắn bó không rời với Thẩm Tây Thừa. Dường như mọi người xung quanh đều dùng cách gì đó khiến cho bọn họ sát lại gần nhau, nhưng có thể đây là chuyện duy nhất có thể xảy ra hay không?

- Cũng đúng. - Thẩm Tây Thừa đồng ý với ý kiến của cô nói. - Cho nên em biết không, hiện tại mỗi lần anh nhớ lại lúc tên nhóc kia bị đánh, anh đều an ủi bản thân rằng nếu không có sự tồn tại của nhóc con ấy, chúng ta sẽ không thể được ở bên nhau. Nghĩ như vậy anh liền không muốn đánh nó như vậy nữa, dù cho anh ngày nào cũng nghĩ muốn đánh nó.

Giản Nhân Nhân bị mấy lời anh nói chọc cho bật cười, dù cô cũng có nhiều lần kích động muốn đánh Mặc Mặc, những mỗi lần nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thằng bé thì sự kích động đó đều biến mất.

Ngay lúc này lại có tiếng người gõ cửa, Thẩm Tây Thừa đứng dậy ra mở cửa để người phục vụ đẩy xe quầy vào.
Trên đó có hoa quả, rượu vang, chân nến và nến, thậm chí còn có một chiếc bánh gato nhỏ.

- Xem ra vẫn còn điều bất ngờ đang chờ? - Giản Nhân Nhân đi qua đó, mở chai rượu vang ra rót vào từng chiếc ly đế cao của hai người.

Thẩm Tây Thừa lấy chiếc bật lửa từ trong túi áo ra rồi tìm cốc đựng nến trong ngăn kéo tủ phòng.

Giản Nhân Nhân không biết làm sao đành nói:


- Những chuyện này không phải là việc nên chuẩn bị trước sao anh? Bây giờ còn đứng trước mặt nữ chính làm mấy cái việc này, em cảm thấy hết sạch bất ngờ rồi.

Thẩm Tây Thừa lý lẽ hùng hồn nói:

- Nếu anh chuẩn bị trước, có khi sẽ bị mọi người tiết lộ mất. Đến lúc đó còn gì là bất ngờ nữa?

… Được rồi, cô miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của anh.

Cô giúp Thẩm Tây Thừa thắp nến, dưới mặt đất là một hình trái tim rất bình thường. Sau khi làm xong hết mọi việc, Thẩm Tây Thừa tắt đèn trong phòng đi, lấy một bông hoa hồng rồi bứt cánh hoa rải xuống mặt đất, giống hệt như kiểu cách cầu hôn.

Thực ra đối với Giản Nhân Nhân mà nói thì có cầu hôn hay không cũng không còn quan trọng nữa. Cuộc sống bây giờ của cô đã hạnh phúc mỹ mãn như vậy rồi, nên chẳng còn hướng tới mấy kiểu mơ mộng cổ tích nữa. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ chuyên tâm ngồi xuống thắp từng cây nến của Thẩm Tây Thừa, cô vẫn thấy rất cảm động.

Cuộc hôn nhân này từ lúc bắt đầu vốn không có tình cảm đến bị động tiếp nhận rồi lại thành chủ động yêu thương. Suốt quãng đường vừa rồi, nếu không có sự tôn trọng và bao dung của Thẩm Tây Thừa thì cô không biết bản thân mình sẽ sống những ngày tiếp theo như thế nào. Đến bà Giản còn nói Thẩm Tây Thừa yêu cô còn nhiều hơn cô yêu anh.

Thực tế không phải như vậy, trong lòng Giản Nhân Nhân rất rõ ràng, cô cũng yêu Thẩm Tây Thừa rất nhiều. Có người yêu vô cùng mãnh liệt nhưng cũng có người yêu đầy nhẹ nhàng thầm lặng. Lẽ nào có thể nói tình yêu kiểu mãnh liệt sẽ sâu đậm hơn kiểu nhẹ nhàng sao? Thẩm Tây Thừa đã trở thành một phần trong sinh mệnh của cô, anh âm thầm lặng lẽ chiếm lấy một phần rất rất quan trọng của cô. May mà bọn họ đã có con rồi, nói ra câu như vậy có chút không thực tế nhưng thật tâm Giản Nhân Nhân có thể vì Thẩm Tây Thừa mà hi sinh tất cả, kể cả mạng sống của mình.

Nếu đó không phải là tình yêu thì cái gì mới là tình yêu?

Giản Nhân Nhân nhìn ngọn nến đang phát sáng, không biết từ khi nào Thẩm Tây Thừa đã quỳ một gối xuống trước mặt cô.

- Thật ra anh nghĩ màn cầu hôn này cũng không tới muộn, nó đến rất đúng lúc. Nếu trước lúc cưới anh cầu hôn em mà chúng ta chưa có tình cảm với nhau vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bây giờ vừa hay là lúc thích hợp.

Thẩm Tây Thừa lấy hộp nhẫn trong túi áo ra nói tiếp:

- Rất nhiều lời anh nghĩ là không cần thiết phải nói ra nhưng dường như đó lại đều mà em rất thích nghe. Nhân Nhân, buổi tối hôm chúng ta về nhà bố mẹ em nói chuyện cưới hỏi, anh đi xuống lầu tìm bố em. Khi ấy anh thấy ông đăm chiêu lo lắng, vừa lo của hồi môn cho em vì ông không muốn em bị bên nhà anh xem thường, vừa lo lắng em lấy chồng sẽ không được hạnh phúc. Lúc đó anh đã nói một câu với ông, em có muốn biết câu nói gì giúp ông yên tâm lại được không?


Giản Nhân Nhân ngẩn ngơ nhìn anh, cô không đoán ra được nhưng trái tim của cô đang đập rất mạnh như thể quay lại thời con gái nghe người thích mình bày tỏ vậy. Cô nghĩ rằng cả đời mình cũng sẽ không được trải nghiệm cảm xúc như vậy nhưng hiện tại đã cảm nhận được từ Thẩm Tây Thừa.

- Anh nói với bố rằng, Nhân Nhân sẽ là viên ngọc quý, là báu vật vô giá của Thẩm gia.

Vành mắt Giản Nhân Nhân bỗng đỏ hoe.

Có ai không muốn là viên ngọc quý, là báu vật vô giá trong lòng người khác chứ?

Giản Nhân Nhân hiện tại đã là một viên ngọc minh châu rồi, dù không được ai nâng niu trên tay cũng có thể tự phát sáng, ánh sáng chói mắt.

- Mấy năm nay anh càng ngày càng cảm thấy, năm anh hơn ba mươi tuổi mới gặp được cô gái hơn hai mươi tuổi như em là đúng lúc.

Nếu sớm hơn vài năm thì cô còn chưa trưởng thành, anh lại kiêu ngạo tới mức không ai bì nổi. Hai người sẽ không thể xuất hiện cạnh nhau được. Nhưng thời điểm đó lại vừa khéo. Thẩm Tây Thừa nhìn Giản Nhân Nhân lúc này liền nghĩ tới một câu nói, tình cảm của anh mấy năm nay có thể dùng một câu để khái quát, chính là “gặp em muộn một chút nhưng cả quãng đời còn lại đều là em.”

Thẩm Tây Thừa mở hộp nhẫn ra, Giản Nhân Nhân cũng nhìn theo bàn tay anh mở chiếc hộp.
Cả hai người đều đờ ra.

Không phải là nhẫn kim cương sáng chói, mà đúng vào thời khắc hai người đang vô cùng xúc động này ai lại có thể ngờ rằng có một chiếc bánh bao nhỏ trong hộp nhẫn cơ chứ?

Không khí như ngưng đọng vài giây, Giản Nhân Nhân phá lên cười ha ha, cô cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Vốn dĩ còn đầy một bụng những lời bộc bạch đã được chuẩn bị trước nhưng vì cái bánh bao nhỏ này mà anh không sao nói ra tiếp được nữa.

Thẩm Tây Thừa nghiến răng, nhìn cái bánh bao kia, gân xanh trên tay đều nổi cả lên. Thật lòng bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng về nhà lột quần của Mặc Mặc ra rồi đánh vào mông nó một trận không được một trận vẫn chưa đủ hả giận.

Mặc Mặc đang ngồi trên ghế sô pha lớn xem ti vi, rất kỳ lạ là thằng bé cực kỳ thích xem hoạt hình và quảng cáo. Đúng lúc này trên màn hình ti vi lại đang chiếu một đoạn quảng cáo nhẫn kim cương. Thằng bé vừa ăn hoa quả vừa hỏi bà ngoại đang nói chuyện với họ hàng trên Wechat:

- Bà ơi, cái kia rất đáng tiền ạ?Bà...

Bà Giản nhìn theo hướng tay thằng bé chỉ về phía màn hình ti vi tùy ý nói:


- Có thể không đáng tiền sao? Đó là nhẫn kim cương đấy còn quý hơn cả vàng nữa.

- Vậy một cái nhẫn kim cương như thế có thể mua được bao nhiêu đồ chơi ạ? - Mặc Mặc lại hỏi.

Bà Giản nghĩ một chút rồi nói:

- Rất rất nhiều đấy.

Mặc Mặc vui vẻ rạo rực mỉm cười nhìn bà Giản, sau đó vừa cười vừa vui, trực tiếp bay từ sô pha xuống đất, thiếu chút là lăn ra cả mặt đất.

Bà Giản một bay tóm lấy thằng bé, hiếu kỳ hỏi:

- Có việc gì mà vui vậy con?

Dù nói tiểu tử này ngày nào cũng đều rất vui vẻ nhưng rất ít khi thấy vui đến mức như thế này. Ai không biết khéo còn tưởng thằng bé nhặt được tiền ý chứ.

Mặc Mặc nắm lấy tay bà ngoại, trong đôi mắt to tròn đầy vui vẻ mong đợi nói:

- Bà ơi, con có nhiều tiền lắm đấy.

Bà Giản bị lời nói trẻ con của thằng bé chọc cười:

- Đúng, Mặc Mặc nhà chúng ta có rất nhiều tiền.

Người kế nhiệm sản nghiệp Thẩm gia đương nhiên là có nhiều tiền rồi, điểm này không còn gì nghi ngờ.

- Con có rất nhiều tiền đấy.

Buổi tối Mặc Mặc tìm chiếc nhẫn kim cương trong ngăn kéo tủ nhét vào túi áo ngủ rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ ngon.

Cũng trong tối này, Mặc Mặc mơ một giấc mơ rất đẹp. Thằng bé mơ thấy mình có rất nhiều rất nhiều tiền, mơ thấy mình mua được rất nhiều rất nhiều đồ chơi, đẹp đến mức đến ngủ mơ còn mỉm cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận