Thẩm Tây Thừa không trả lời, Giản Nhân Nhân chợt ý thức được rằng bản thân không nên đề cập đến vấn đề này.
Quả là như vậy, vốn nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cô chăm chú nhìn gương mặt phía trước. Con người ai chẳng có lúc phạm phải sai lầm, có lẽ ngay từ đầu cô đã không cách nào để đả thông bản thân, nhưng rốt cuộc Thẩm Tây Thừa đã đối xử với cô thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không có chút rung động nào hay sao?
Chỉ là mỗi khi cô muốn gần anh một chút thì lại nghĩ đến chuyện này.
Cô không biết là do tự bản thân mình nghĩ quá lên hay do cô quá nhạy cảm nữa. Đại khái là trong lòng cô vẫn để tâm đến chuyện người bạn đời của mình đã từng phạm phải sai lầm như vậy. Mặc dù bây giờ nghĩ đến những chuyện đó cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, bởi cô đã lấy anh rồi, mấy tháng nữa thôi sẽ sinh đứa trẻ này ra, nhưng cô không biết bản thân rốt cuộc còn cần bao nhiêu thời gian nữa mới có thể nghĩ về đêm hôm đó, mà trong lòng không cảm thấy day dứt.
Đến cùng cô muốn nghe câu trả lời thế nào đây, là muốn nghe thật nhiều câu xin lỗi hay một lời giải thích từ anh. Dường như bất luận là đáp án nào đều không thể khiến cô vui lòng.
Giản Nhân Nhân đẩy tay anh ra, cười đáp:
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ ngon.
Vào lúc cô chuẩn bị bước về phòng ngủ thì anh bỗng nhiên kéo tay cô lại.
Cô quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
- Anh còn hối hận hơn em.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô không rời, đôi mắt ẩn đằng sau gọng kính lúc này tràn đầy vẻ bất lực, anh chậm rãi nói:
- Không phải anh hối hận vì đã nảy sinh quan hệ với em, cũng không phải hối hận vì chuyện đó mà bị ép buộc phải kết hôn. Điều anh hối hận chính là đã phá hỏng cuộc đời em.
- Anh biết là em không hề muốn lấy anh. Cho dù bây giờ đã kết hôn với anh rồi, nhưng chẳng qua là vì tình thế ép buộc, cũng là vì không tránh được áp lực từ cha mẹ. Vừa nãy anh đã nhìn thấy nỗi thất vọng trong ánh mắt em. Nhân Nhân, cho dù em có tin hay không, về chuyện xảy ra tối hôm đó, anh hối hận và tiếc nuối hơn em rất nhiều. Nếu như có thể, anh vẫn hy vọng chúng ta kết hôn vì yêu mến, ngưỡng mộ lẫn nhau. Nếu như có thể, anh hy vọng con của chúng ta sẽ không bị biến thành động cơ trong cuộc hôn nhân này. Nhân Nhân, anh xin lỗi.
Không thể không nói, Thẩm Tây Thừa là người rất giỏi che đậy cảm xúc, rất hiếm khi nghe được từ anh những lời nói như vậy, chính điều này khiến Giản Nhân Nhân có chút ngỡ ngàng. Ngẩn ngơ một hồi, cô mới lên tiếng:
- Chỉ là em muốn biết, lúc đó anh suy nghĩ thế nào thôi.
Cô thực tâm muốn được sống an ổn bên anh, thực lòng đã chấp nhận kết quả này, cô không muốn về sau bản thân vẫn phải tiêu cực đối diện với cuộc sống, thế nên sau một hồi do dự cô mới nhắc lại câu chuyện ngày hôm đó.
Thẩm Tây Thừa biết rõ đây là bước ngoặt rất quan trọng giữa hai người.
Không biết cô đã phải do dự bao lâu mới nói ra chuyện này, nếu thời điểm này anh im lặng thì chẳng khác nào tự tay gieo mầm tai họa giữa hai người họ.
Trước giờ anh đều không thích kiểu bản thân đã biết rõ sẽ nguy hiểm, biết rõ là tai họa rồi thì cứ làm như không thấy vậy.
- Nhân Nhân, về chuyện đêm hôm đó, em có muốn nghe lời giải thích của anh không?
Hai người ngồi trên salon, Thẩm Tây Thừa bắt đầu thuật lại câu chuyện xảy ra đêm hôm đó.
- Chuyện là như vậy đấy.
Sắc mặt Thẩm Tây Thừa có chút ngại ngùng.
- Tất nhiên, ngày hôm đó nếu như người đến là người khác, anh sẽ từ chối.
Giản Nhân Nhân có nghĩ thế nào cũng không ra, sự việc lại là như vậy.
Thế nên mới nói, tối hôm đó, Tống Thần vô cùng “tận tâm” tìm cho Thẩm Tây Thừa một cô em “anh tình em nguyện”, ấy vậy mà cô em đó lâm trận bỏ chạy. Tống Thần cũng biết tính cách của Thẩm Tây Thừa, nên không thèm gọi điện để báo với anh một tiếng. Kết quả là cô lại chạy ra từ phòng giám đốc Trần, gõ cửa phòng anh, Thẩm Tây Thừa hiểu nhầm rằng cô chính là cô em mà Tống Thần tìm cho mình, lầm tưởng rằng đây chính là kiểu “anh tình em nguyện”, thế nên mới xảy ra những chuyện tiếp sau đó?
Vẻ mặt Giản Nhân Nhân buồn bã, mãi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.
- Kỳ thực em vốn đã nghĩ thông suốt rồi, tối hôm đó em bị bỏ thuốc lại đã uống rượu, dù có thoát khỏi phòng của tên heo mập đó cũng không thể chạy xa được. Bản thân lại chẳng còn chút sức lực nào, kể cả có đi thang máy hay chạy thang bộ, khả năng bị hắn bắt lại là rất lớn. Rốt cuộc là để mất thân cho hắn hay cho anh, em nghĩ người có mắt chắc chắn sẽ chọn anh, dù gì tên heo mập đó tuổi cũng cao, lại đã có vợ con rồi...
Thấy cô mang vẻ mặt âu sầu, cứ một câu lại gọi lão giám đốc đó bằng cái tên heo mập, cảm giác không hợp với dáng vẻ chút nào.
- Nhưng bây giờ em đã lấy anh rồi, nên anh là chồng của em, cũng là bố của con em. Có những lúc em thực sự thấy anh cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết. Nhưng chỉ cần nghĩ lại chuyện xảy ra đêm hôm đó là em lại thấy bứt rứt trong lòng. Bởi vì từ tận đáy lòng em không thể chấp nhận được cách làm đó của anh, thậm chí là rất thất vọng, thất vọng vì chồng của em lại là người thừa nước đục thả câu như vậy.
Giản Nhân Nhân nói từng câu từng chữ như muốn dốc hết tâm can mình:
- Hôm nay chị Tinh đã nói với em, anh sẽ đối xử với em rất tốt. Em cũng tin anh sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt, thế nên em mới nhắc lại câu chuyện này.
Thẩm Tây Thừa không nói lời nào.
Giản Nhân Nhân cũng xem như đã giải quyết được khúc mắc ở trong lòng. Cô đứng dậy, duỗi thẳng người:
- Được rồi, em đã hiểu rồi, đi ngủ thôi. Em thấy buồn ngủ rồi.
Thẩm Tây Thừa cũng đứng dậy theo, vào lúc cô bước thật nhanh vào phòng ngủ thì anh bỗng lên tiếng:
- Có phải em cảm thấy rằng anh... không đứng đắn?
Ngay từ đầu không nói vì cho rằng không cần thiết, vừa nãy im lặng có lẽ là vì lo sợ, sợ rằng cô sẽ cảm thấy anh không đứng đắn đàng hoàng.
Tất thảy cuộc sống cá nhân của cô anh đều nắm rõ, cũng giống như những cô gái hai mươi hai tuổi khác, cuộc sống rất đơn giản, tính tình đơn thuần. Anh không biết được liệu cô có thể chấp nhận một người chồng đã từng có quá khứ phong lưu hay không.
Giản Nhân Nhân ngẩn ngơ, dường như không hiểu vì sao anh lại đề cập đến chuyện này.
- Anh có từng đùa giỡn với tình cảm của người khác chưa?
Cô nghiêm túc hỏi anh.
Thẩm Tây Thừa ngỡ ngàng:
- Hình như không có.
- Hình như?
Cũng thật biết cách dùng từ.
- Anh chưa từng nảy sinh những vướng mắc tình cảm với bất kì ai cả.
Giản Nhân Nhân đã nắm rõ, xem ra đúng như những gì Nguyễn Tinh từng nói, có vẻ anh chưa từng có một mối tình nghiêm túc đúng nghĩa nào.
- Anh có từng cùng người đã có gia đình.. Ừ, từng quan hệ chưa.. Dạng như đã có gia đình, cũng có thể coi như đã có bạn trai..
Cô muốn tự thưởng cho bản thân một cái “like” vì cách dùng từ quá chuẩn luôn.
Thẩm Tây Thừa: Không có.
Giản Nhân Nhân: Em cũng không có.
Thẩm Tây Thừa: Anh biết.
Giản Nhân Nhân: Tiếp tục hỏi, tình huống là anh có bạn gái, vậy anh có từng phản bội cô ấy không?
Thẩm Tây Thừa: Anh không có bạn gái.
Hình như là câu hỏi lặp lại rồi, kỳ thực Giản Nhân Nhân không hề hứng thú với chuyện ngày trước anh từng yêu mấy lần, đã từng có những gì với họ. Đó là quá khứ của anh, cô đâu phải là chủ thế giới mà có thể can dự vào quá khứ của người khác. Nhưng có một điều cô vẫn rất để tâm, chỉ là nếu hỏi đến vấn đề đó cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Thẩm Tây Thừa yên lặng trong chốc lát mới chậm rãi nói:
- Báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh, em có muốn xem không?
Giản Nhân Nhân còn đang vướng mắc trong lòng, không nghĩ ngợi gì mà gật đầu ngay, sau khi ý thức được anh đang nói gì, tai cô mới đỏ ửng lên.
Người cẩn thận như anh, sao có thể cho phép bản thân mình mắc bệnh được chứ.
- Ngày mai anh sẽ gửi cho em.
Giản Nhân Nhân: ...
Giản Nhân Nhân vẫn thấy cô nên tổng kết lại đôi chút về cuộc nói chuyện hôm nay.
Sau cùng, cô nghĩ ngợi một lúc rồi ngập ngừng nói:
- Cuộc sống cá nhân trước đây của anh ra sao, đó cũng là chuyện trước khi anh kết hôn với em, em không có lí do gì để đòi hỏi anh phải chung thủy thời điểm trước khi gặp em. Vừa nãy anh cũng đã nói rồi, anh chưa từng đùa giỡn với tình cảm của bất kì ai, cũng không có những vướng mắc nào khác với người đã có bạn trai, có gia đình. Như vậy là không liên quan gì đến vấn đề đạo đức. Mỗi người đều có quá khứ riêng, em không thể can thiệp, cũng không có lí do để can thiệp. Chỉ là, giống như trước đây em từng nói, tuy hai ta không phải xuất phát từ tình yêu mới đến với nhau, nhưng dù gì cũng đã là vợ chồng, vẫn nên một lòng vun vén cho cuộc hôn nhân này một chút, anh thấy thế nào?
Thẩm Tây Thừa gật đầu:
- Anh hiểu ý nghĩa của việc đã kết hôn là gì. Em không cần phải lo.
- Có thể cuộc sống của những gia đình giàu có, em không hiểu hết được. Nhưng em cảm thấy, trong hôn nhân người nhiều tiền không nên hưởng đặc quyền gì cả, bởi đó là quan niệm từ thời xưa rồi. Bây giờ là chế độ một vợ một chồng, cho dù có là lãnh đạo thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc này.
- Em nói đúng.
Giản Nhân Nhân “ừm” một tiếng.
- Em rất vui vì chúng ta có chung suy nghĩ này. Bây giờ cũng muộn rồi, đi nghỉ sớm thôi. Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Thẩm Tây Thừa vẫn đứng đó rất lâu mới cất bước về phòng.
Tống Thần lái xe về nhà, trên đường về anh luôn có cảm giác nhìn Giản Nhân Nhân rất quen, nhưng không nhớ ra được là đã gặp ở đâu.
Nhưng trực giác nói cho anh biết, chắc chắn anh đã gặp cô em này ở chỗ nào đó rồi.
Con người một khi đã ngờ vực thì sẽ rất khó để tống khứ nó ra khỏi đầu. Tống Thần nghĩ nát óc cũng không ra, nhất quyết dừng xe bên lề đường, lấy điện thoại mở trang cá nhân của Thẩm Tây Thừa ra, xem đi xem lại, nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn nghĩ không ra được gì.
Cuối cùng chỉ đành ném điện thoại sang ghế lái phụ, nhấn ga về nhà ngủ một giấc, đêm nay anh không muốn chơi thâu đêm nữa.
Tống Thần về đến nhà, đứng trước vòi hoa sen trong phòng tắm, ngâm nga hát câu được câu không. Bất chợt trong đầu lóe lên điều gì đó, anh ta tắt vòi sen đi, cả khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin. Anh đã nhớ ra gặp Nhân Nhân ở đâu rồi.
Tại sao lại là cô ấy?
Lại có thể là cô ấy!
Lúc đó phản ứng của Thẩm Tây Thừa thật kỳ lạ, anh ta đắn đo suy nghĩ một hồi, cho rằng tối hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, liền đi đến khách sạn mà hôm đó Thẩm Tây Thừa đã ở để xem lại băng quay camera thời điểm đó. Bởi vì anh ta biết, Thẩm Tây Thừa rất kín miệng, chỉ cần cậu ta không muốn nói, vậy thì có hỏi cách nào cũng không ra được.
Kết quả là chuyện thần kỳ đã xảy ra, trên màn hình camera ghi lại đoạn một cô em đã đến gõ cửa phòng Tây Thừa tối hôm đó, Thẩm Tây Thừa lại phá lệ giữ cô ấy ở lại.
Điều này là hết sức thần kỳ, tưởng như đã vượt qua sự hiểu biết của anh về Thẩm Tây Thừa.
Chẳng phải Giản Nhân Nhân chính là cô em tối đó gõ cửa phòng Thẩm Tây Thừa hay sao!
Tống Thần biết, với dung mạo của Giản Nhân Nhân thì chẳng có thằng đàn ông nào lại không thích cả. Mặc dù rất kinh ngạc khi Thẩm Tây Thừa giữ cô ấy ở lại nhưng cũng không phải là quá khó hiểu, chỉ là trước giờ Thẩm Tây Thừa vốn rất cẩn trọng lại để Giản Nhân Nhân có thai được.
Những chuyện còn lại anh ta không dám đi điều tra nữa, dù gì anh ta và Thẩm Tây Thừa cũng là chỗ bạn bè. Nếu để cậu ta biết được vậy thì không hay rồi.
Bây giờ nghĩ lại, không phải là Thẩm Tây Thừa vừa nhìn Giản Nhân Nhân đã yêu ngay đấy chứ, thế nên mới để cô ấy có khả năng mang thai.
Hầy.
Cũng đã ba nhăm tuổi rồi, vẫn có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, chưa kể trong một đêm đã định xong chuyện cả đời.
Đúng thật là nhà cũ đã cháy thì không thể dập nổi lửa.
Thằng nhãi Thẩm Tây Thừa này đúng là khó hiểu, vô cùng khó hiểu.