Oscar mời mình tới nhà nấu ăn.
Từ lúc mình bắt đầu học nấu, cậu ấy đã chỉ cho mình rất nhiều thứ thú vị.
Nhưng dường như tay cậu ấy cũng đã trở nên… cứng rắn hơn.
Khi mình chạm vào vai cậu ấy, cậu cũng đã trở nên vạm vỡ hơn người trong những kí ức xưa của mình.
Mình rất muốn ở bên Oscar lâu hơn chút nữa.
Mình ghét việc cả hai chúng mình đôi khi không thể ở bên nhau quá lâu, vì Oscar sẽ luôn bận bịu với điều gì đó.
Dạo gần đây, cậu ấy không thể qua nhà mình để hai đứa ngủ chung và ngắm sao.
Kính viễn vọng của mình đã đóng bụi mất rồi, nó không còn được Oscar sờ lấy, nâng niu như khi cậu ấy còn bé.
Mình đã từng rất tự hào là người biết được tên của những hành tinh và những chòm sao mà cậu ấy không biết.
Dưới mái vòm, chúng mình cùng nhìn bầu trời đêm đầy bí ẩn.
Oscar sẽ nhìn tóc mình, và thốt lên: “Luce, tóc cậu có màu y như trời đêm vậy!” Mình đã rất vui, vì Oz là người đầu tiên nói thế.
Cậu ấy không chê cười màu tóc đen như lông quạ của mình, màu tóc bị coi là “hạ tiện” ấy.
Mình không còn để tóc mình bù xù nữa, vì mình đã yêu nó trở lại.
À, còn nữa.
Có lẽ, khi một người chính thức thừa kế tước hiệu, họ sẽ phải gặp hoàng gia nhiều hơn.
Nó khiến mình rùng cả mình.
Cái cảm giác mà Oscar mang lại khi cậu ấy nói về Alistair thật là khó chịu.
Mình biết là cả hai đã luôn ganh đua từ lúc nhỏ, nhưng thực sự quý ngài hoàng tử điện hạ còn muốn giành giật cả bạn thân với mình sao? Thật là không thể chịu được.
Tham lam, vô liêm sỉ.
Dưới trướng Alistair có biết bao thuộc hạ, cậu ta muốn sai khiến ai mà chẳng được? Gần đây, mình thậm chí còn nghe được rằng cậu thư đồng mới luôn đi kè kè bên cạnh cậu ta là chính tay Oscar đã dâng lên cho.
Không lẽ Alistair ép Oscar? Nhưng mình nhớ mối quan hệ của họ chưa bao giờ có sự ép buộc.
Không ai có thể ra lệnh cho cậu bạn thân của mình.
Nhưng có vẻ như Oscar vẫn dịu dàng với mình.
Cậu ấy xoa đầu mình nhiều hơn, cũng bớt mắng mình lại, nhưng không hiểu sao mình lại có cảm giác Oscar đang đối xử với mình như một con chó con.
Cũng không hẳn tệ, thực lòng mà nói.
Ngay cả khi mình chạm vào vai hay eo cậu, Oscar cũng chỉ nhìn mình một cách khó hiểu.
Mình muốn nắm lấy tay Oscar, kéo cậu ấy đi nhảy như những ngày còn thơ bé.
Giờ đây cậu ấy cũng chỉ là người đứng ngoài quan sát những cuộc vui.
Cậu đã thay đổi rồi, Oz à.
Đứa con trai nghịch ngợm từng kéo mình đi bày bừa đủ thứ sách ngày xưa đã lớn lên thành một chàng hầu tước chững chạc.
Lạnh lùng.
Khó đoán.
Nhưng mình tin, sâu trong lòng cậu vẫn là cậu.
Mình đã từng trông thấy Oscar say ngủ trong khu vườn địa đàng của hai chúng mình.
Nhưng giờ đây, khi mình thấy cậu ấy say ngủ, ấy lại là khi Oscar mệt mỏi vì những việc phải xử lý.
Hầu tước là những người bảo vệ đất biên giới, nên dĩ nhiên Oscar cũng phải làm những công việc của cớm.
Đấy lại cũng là một nỗi lo của mình - nếu cậu ấy trở thành cớm, bọn mình có còn gần gũi nữa không?
Mình không muốn nghĩ đến việc kế thừa tước hiệu, cưới một cô vợ để rồi phải chia ly cậu ấy.
Không, Oscar ạ, cậu là bạn thân mình.
Nhưng cậu là người bạn yêu dấu đã luôn bên mình từ những ngày chúng ta chưa rụng hết răng sữa.
Đối với quý tộc, mình là kẻ quá rẻ tiền vì có một phần dòng máu thường dân.
Đối với người dân, mình lại không thuộc về thế giới của họ, vì cha mình là một quý tộc.
Nhưng Oscar chưa bao giờ câu nệ điều ấy.
Mặc kệ tước hiệu, mặc kệ thân thế, cậu vẫn dịu dàng với mình.
Cậu không để ý đến người đời nữa, nhưng vẫn ngẩng cao đầu đi trên con đường vô định của bản thân, như một đoá hồng vẫn không rơi cánh kể cả khi người ta quăng quật nó đi.
Nhất là sau sự kiện của cha mẹ cậu ấy, Oscar phải tự chống đỡ mọi thứ một mình.
Tuy cậu không câu nệ địa vị mà luôn đưa tay ra giúp đỡ mọi người, cậu ấy lại khước từ những lời đề nghị giúp đỡ của mình.
Mình phải làm sao đây hả, Oscar? Tại sao cậu và mình không còn cười như ngày xưa được nữa?
Mình cứ phải đứng nhìn cậu trôi xa khỏi mình như con thuyền đi theo sóng mà chúng mình đã từng chỉ cho nhau sao?.