Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

Khi cái lạnh mùa đông qua đi, người ta cũng muốn vận động thật nhiều để lấy lại tinh thần đón mùa xuân đến.

Trong khu vườn được đức vua ban cho Alistair, một nhóm vương công quý tộc trẻ tuổi túm tụm lại trò chuyện hò hẹn. Vốn hôm nay là một buổi họp mặt vui vẻ được chính Alistair tổ chức cho đám bạn đi học ở trường quý tộc nam sinh Eaton cùng chung vui. Trước đây, Oscar cũng đi học ở đó, nhưng biến cố gia đình buộc anh phải quay về tiếp quản cơ ngơi gia đình và làm tròn trách nhiệm của trụ cột duy nhất. Vì thế nên những dịp tiệc tùng mới là nơi Oscar dễ được gặp gỡ bạn bè cùng tuổi nhất. Sau một trận tennis cùng Luciano và chèo thuyền với đội Alistair (trước sự tức tối của cậu bạn thuở nhỏ của tôi), ba chúng tôi giờ đây đã thấm mệt. Ngồi thảnh thơi trên ghế, ngắm nhìn những chàng trai trẻ khác chơi đập bóng đã là thú vui hiện tại của chúng tôi.

Tiệc của Alistair đã qua mấy ngày, nhưng tôi vẫn không khỏi nghĩ ngợi về cuộc gặp gỡ với Theodore Rothschild ngày hôm ấy. Anh ta vẫn giữ nguyên vẻ ngoài như một con cáo khi nhìn tôi. Cái nét xấc xược không coi ai ra gì của Theodore là một sự đối lập với dáng vẻ của Caelan (dù xét ra bản chất hai người đấy y chang nhau). Theodore không giỏi giấu vuốt như Caelan, anh ta có thể giả vờ lịch thiệp trong vài ba cuộc trò chuyện đầu tiên trước khi cho bạn biết rằng anh ta khinh bạn như mẻ. Bất kể là thường dân hay hoàng gia, dưới mắt Theodore tất cả đều chỉ như những con ruồi con muỗi bay dưới mũi hắn. Địa vị của Theodore không thực sự cao trong giới quý tộc hiện giờ, nhưng thực tế xét gốc gác lịch sử thì gia đình anh ta đã từng nằm trong dòng thừa kế hoàng gia, nếu không vì một chút nhập nhằng xảy ra từ sáu đời trước. Nhưng những người đã chơi game otome này sẽ biết lí do cho tính cách và những hành động của Theodore còn phức tạp hơn những gì người ta nghĩ. Nhưng hắn ta sẽ không vội mở lòng với một chàng trai - như bao gã đàn ông khác, Theodore nghĩ rằng chỉ khi tìm được người phụ nữ yêu hắn, hắn mới được phép buông lỏng cảnh giác và trở nên yếu đuối.

Một cậu con trai cầm cây búa dài, cố gắng nhắm lực sao cho đòn đánh không bị phí phạm, trước khi quật một cú để quả bóng lăn qua các chướng ngại vật để vào lỗ. Tới lượt ai thì người nấy lên đánh, trong khi những kẻ khác chỉ việc đứng đó xem và cổ vũ hoặc là nói chuyện với nhau. Coi, người ta hay nói phụ nữ nhiều chuyện hay là một đám đàn bà túm tụm lại với nhau thì ồn như cái chợ, nhưng đề tài chuyện phiếm của các anh cũng nhiều kém gì các chị đâu? Đúng là thiếu niên, họ không biết cách kể chuyện tuần tự thành ra chuyện cứ đang chọt chỗ này thì lại xọc chỗ kia. Tôi ngồi nghe thôi mà cũng không theo kịp. Thời xưa khi chưa có những thứ tiện nghi giải trí người ta đã rõ là lắm chuyện rồi… hoặc thậm chí còn hơn, vì mạng xã hội đã làm gì có đâu để mà đính chính tin đồn. Nghĩ bụng, tôi lại lấy thêm một cái bánh quy trên bàn và nhai cho đỡ buồn miệng.

“Này, cậu thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Một chàng trai tóc vàng lên tiếng.

“Sao lại nói mấy chuyện này?”

“Dù gì cũng không được chọn vợ mà, thôi thì mình cứ tranh thủ lúc còn độc thân thế này mà nói đi chứ nhỉ.”

Tới nữa rồi đó, chủ đề các quý cô và chuyện hẹn hò hay dựng vợ gả chồng. Ai nói bọn con trai này không hào hứng ba cái đấy? Bọn nó mới là đám tò mò ác nhất đấy! Ngồi giữa một lũ con trai choai choai, tôi cũng buộc phải tham gia vào mấy cuộc trò chuyện về những cô tiểu thư, khi mấy chủ đề như kinh tế với cả chính trị đã qua đi.


“Nếu mà lấy vợ thì cậu muốn cưới ai?”

“Cô Elena nhà Moussiere! Tôi với cô ấy đã có hôn ước từ bé rồi. Đợi thời cơ chín muồi, chúng tôi sẽ kết hôn.”

“Xì.” Cậu chàng tóc vàng ban nãy bĩu môi. “Thế thì cơ bản quá. Vị hôn thê không tính.”

“Trừ cô ấy ra tôi chẳng muốn cưới ai cả.” Người vừa lên tiếng khẳng định. Luciano và tôi đứng hai bên Alistair chỉ nhìn nhau, tí thì bật cười, vì cả hai đều ngầm đồng ý rằng Elena nhà Moussiere thực sự rất may mắn khi có được vị hôn phu là anh chàng này. Đây là Câu lạc bộ các quý ông, một hội nhóm của những quý tộc trẻ, với một luật ngầm được ban hành rằng những gì diễn ra trong cuộc họp sẽ ở yên trong cuộc họp đấy, nên ngay cả Alistair cũng không được phép mang mấy chuyện này đi kể nếu không muốn bội thề.

“Tôi chưa nghĩ tới việc chọn vợ, nhưng dù là ai thì tôi cũng sẽ sinh thật nhiều con! Ờm… sáu đứa, mấy cậu thấy sao?” Một quý tộc cao ráo lên tiếng.

“Còn tôi sẽ đi chơi với thật nhiều cô trước khi lấy vợ! Phải biết mùi đời là thế nào chứ, đúng không?”

Tôi hơi rùng mình, nhưng phải cố kiềm chế để không lộ biểu cảm. Xin mấy nhóc đấy. Dám cá đến bàn tay phụ nữ còn chưa được nắm mà đã đòi đẻ tận sáu đứa con. Mà tôi còn không chắc lũ nít ranh ở lứa tuổi này đã biết đến mấy chuyện đấy chưa mà dám nói cứng như thế.


“Ờ ờ! Tôi ấy nhé, tôi sẽ kiếm một cô vợ thật xinh, tóc vàng hoe và ngực bự…”

“Eo, ngực bự á? Cậu thú tính thật đấy. Riêng tôi thì chỉ cần cô ấy có eo nhỏ là được…”

“Ê, dừng.” Như bản năng có sẵn của một người từng là phụ nữ, tôi lập tức lên tiếng. “Các cậu là phường du côn đầu đường xó chợ hay sao đấy? Đồng ý là những gì diễn ra ở đây sẽ ở lại đây nhưng lỡ mà các cậu lỡ mồm ở ngoài luôn thì sao?”

“Oscar nói năng giống mấy ông già quá.”

“Xét về tước hiệu, tôi đang ngang hàng với cha mẹ các cậu đấy.” Và xét về vị thế, đáng lẽ ra tôi cũng không nên tham dự mấy buổi hội họp này. Thấy không lay chuyển được tôi, bọn con trai cũng cười giả lả rồi chuyển sang chuyện khác, hẳn cũng là để tôi vừa lòng thoả dạ. Luciano trông như đã định nhảy lên đấm chúng nó từ khi bọn con trai bảo tôi nói năng như ông già, nhưng thấy tôi không mất bình tĩnh cậu cũng đứng im ở chỗ cũ.

“Cậu sẽ là một người cha tốt, Oscar ạ.” Hoàng tử Alistair mỉm cười. Uống nốt ngụm cuối trong tách trà đã nguội, tôi đáp:

“Không thể được đâu. Một người cha phải dành phần lớn thời gian phục vụ vị sếp quá quyền lực của cậu ấy đến nỗi không có thời gian về nhà thì sẽ không làm một người cha tốt được.”


“Cậu đang mỉa đấy à?” Alistair nhướn mày, ra chiều giận dỗi.

“Tôi nào có dám. Hoàng tử đừng gán cho tôi thế, tội này lớn lắm tôi không gánh được đâu.”

“Oscar à, cậu có thể đừng nói chuyện với ta kiểu đó được không? Dạo này cậu làm sao vậy…”

“Chả sao cả, tôi cũng…”

Ernest đặt một bàn tay chắn giữa tôi và Alistair. Trông thấy thế, Alistair cũng ngẩng mặt lên nhìn cậu ta với một tia ngạc nhiên thoáng qua.

“Được rồi, hai người cãi qua cãi lại nhau như thế là đủ rồi đấy.” Ernest ôn tồn khuyên giải. “Tôi thấy hoàng tử và ngài Oscar nên làm nguội cái đầu đi trước khi nói chuyện với nhau thì hơn. Ngài Oscar đi lấy thêm trà với tôi nhé?”

“Ừm.”

Trên đường đi lấy trà, Ernest quay qua tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên đôi lông mày nhíu lại. Tay cậu vén một lọn tóc đỏ quạch sang một bên, hỏi nhỏ:


“Ngài Oscar có bận tâm gì không ạ?”

“Ta ổn mà. Trừ việc dạo này phải lo lắng hơi nhiều thứ thì chẳng có gì.”

“Ngài Oscar…” Ernest thở dài. “Có phải ngài đang lo lắng về Theodore Rothschild không?”

“Sao cậu biết?” Tôi giật mình.

“Tôi đoán mò thôi, nhưng không ngờ ngài tự thừa nhận luôn rồi. Hắn gửi thư cho ngài hay sao?”

“Ta chỉ… không, ta chỉ nghĩ rằng nhà Rothschild cũng là một thế lực không thể xem thường thôi. Hắn ta không để ai vào mắt cả, ai biết đâu được người như hắn dám làm gì chứ.”

“Hoặc có thể hắn chỉ không để người như tôi vào mắt.” Ernest bất giác lấy kính xuống lau vào khăn tay. “Dù gì đi nữa, tôi cũng sẽ cố không để hắn trở thành mối bận tâm của ngài hay hoàng tử. Xin chớ lo lắng.”

Từ khi nào mà Ernest đã trở nên chững chạc như thế này nhỉ? Thật không thể tin được. Mới hồi nào cậu ta chỉ biết bám dựa vào những kiến thức lý thuyết của mình để sinh tồn, nay đã nói năng và đoán ý được đến thế rồi. Tôi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ lưng cậu vài cái thay cho lời cảm ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận