0405 nói đỡ cho idol nhà mình: [Với lòng dạ và tài năng của ảnh, không một hồi thì sẽ thoát ra ngay. Cục cưng đừng suy nghĩ lung tung.]
Dương Trường Miên gật đầu, cậu lại được hắn cứu một lần nữa, nợ nần chồng chất. Chưa trả ơn xong, cậu cũng không thể bỏ mặc người ta ở đây. Truyện Ngôn Tình
666 cảm thấy mạch não của kí chủ có chút lệch: [Nợ cái gì? Hắn cứu cậu, cậu cho hắn Quang Minh Khuẩn, đây là hắn có lời.] Long Ngạo Thiên trong lòng nó là phải lạnh lùng tàn khốc mới đúng, mang ơn làm gì?
Cậu không nghe lọt vào, trái lại còn dạy dỗ ngược lại: "Mày thật là lạnh nhạt máu lạnh hung tàn, êm đẹp lại cứ xúi bậy lung tung. Tao thấy mày bị 0405 đánh là đúng." Nếu mà cậu giữ mạch suy nghĩ như 666, không biết có mấy cái đầu cho nam chính đương cầu đá.
Cậu cũng không ngồi không nữa, đơn giản làm một cái giá đỡ, gọt một nhánh cây, làm món rắn nướng muối ớt.
Sắp tới giờ cơm chiều rồi, nên ăn một đốn.
Cậu làm sạch rắn, còn bớt thì giờ quan tâm nam chính sống chết: "Hi vọng hắn mau mau thoát ra." Ra rồi mới chia đều Quang Minh Khuẩn được.
666: [...] Chậc, thiện lương thì thiện lương đi, nó không quản nữa.
Dương Trường Miên chụm một đống lửa, cậu chuyên nghiệp mần thịt rắn sạch sẽ, cắm lên giá nướng. Cậu rất cẩn thận, dù sao cũng là độc vật, tỉ mỉ tinh tế là cần thiết.
Nhìn đám rắn lấp ló phía cây cối đang hãi hùng nhìn anh em đang bị nướng, cậu không hảo ý xách lên dao phay: "Vẫn là kiếm thêm miếng mồi đi, nam chính sức ăn hơi bị nhiều." Nói nói triều đám Hắc xà đi đến, cậu phải ăn no, đút nam chính ăn no!
666: [...] Nó rút lại suy nghĩ phía trên nhá.
Hàn Ngọc Nhiễm trải qua huyễn cảnh lễ rửa tội, tâm cảnh càng trở nên kiên định, nói cách khác, nam chính ngộ đạo rồi. Hắn tự nhập định ngồi thiền, trên người có ánh sáng vàng kim nhàn nhạt giống bột phấn như ẩn như hiện, càng làm cho hắn càng thêm mỹ, đẹp đến xuất thần.
0405 đương trường thét chói tay ra tiếng sói tru, khen nam chính tỉnh lược bớt hơn ngàn tự.
666 hóa thân thành chanh tinh: [Ngộ đạo! Vượt một cái huyễn cảnh thôi mà cũng ngộ đạo, chơi vậy ai chơi lại?]
Ngộ đạo là trạng thái nhập định hoàn toàn trong lúc tu luyện, có người dựa luyện đan ngộ đạo, luyện pháp khí ngộ đạo, luyện kiếm cũng có thể ngộ. Chứng tỏ những người này tâm cảnh rộng rãi, con đường tu tiên thông suốt, được Thiên Đạo thiên vị truyền cho một tia Đạo Quyết cao siêu, nhưng suốt cả vạn năm qua, có người chạm tới ngộ đạo nhưng không một ai học được Đạo Quyết của Thiên Đạo sở truyền.
Dương Trường Miên cũng bị mỹ mạo của nam chính làm cho mắt mạo ngôi sao nhỏ, tần suất tim hơi gia tốc. Đối mặt với loại hình nam nhân đứng ở đỉnh tầng chuỗi thức ăn thế này, rất khó để mà không thích.
Đến một tên con trai như cậu cũng cảm thấy Hàn Ngọc Nhiễm rất có mị lực chứ nói chi dàn hậu cung hùng hậu của hắn. Nhắc tới hậu cung, cậu tỉnh táo lại một cái chớp mắt, không dám suy nghĩ xuống nữa.
0405 sâu kín: [Thích ảnh thì nói, hôn ước hiệu lực còn ở, gả cho ảnh, ngày ngày chìm trong ôn nhu hương~]
Dương Trường Miên nổi da gà, quẫn bách xua tay: "Cút cút cút, ông đây không dám!" Nói giỡn, trường đao 40m của mấy cô nương ái mộ hắn đã cầm sẵn chờ thọc cậu rồi.
Hàn Ngọc Nhiễm đã hái nấm trở lại, nghe được một loạt cút cút của Dương Trường Miên, bước chân khựng một đốn. Hắn thảo người ngại như vậy?
Cậu ngồi đưa lưng về phía nam chính nên không thấy hắn đi tới, với lại, bước chân của người luyện võ luôn nhẹ tựa lông hồng, không lưu ý sẽ không nghe ra.
Nam chính đột ngột ra tiếng: "Dương huynh."
Dương huynh nhảy dựng, mãnh xoay đầu về phía sau, cười mỉa tiếp đón công thần: "Hàn huynh, vất vả cho huynh. Ta có làm ít thịt, mời huynh dùng." Chỉ mới có 1 tiếng đã thoát ra huyễn cảnh rồi dùng 30 phút ngộ đạo. Còn nam nhân nào nhanh hơn nam chính nữa?
Nam chính gật đầu, vẻ mặt lãnh đạm, định từ chối thì mùi thịt hương thơm quanh quẩn chóp mũi, lời nói lùi về: "Đa tạ."
Dương Trường Miên làm nam chính chờ chút hẳn ngồi, cậu trải ra hai tấm vải lót dưới mông, sau đó lấy một que thịt rắn vừa chín tới, rắc một ít bột ớt rãi lên rồi đưa cho hắn.
Hắn ngồi xuống, cũng đưa tay tiếp nhận que nướng, mùi cay nồng của ớt kích thích vị giác hơi không quen, nhưng thật sự thịt chất rất thơm. Hắn nhìn qua thì thấy cậu đã bay nhanh ăn một xiên rồi lại một xiên, không có dấu hiệu trúng độc hay gài hắn. Hàn Ngọc Nhiễm mới dám ăn.
Từ lúc ban đầu gặp Dương Trường Miên, hắn cảnh giác đã lâu, là một người bình thường không thể tu luyện nhưng cậu lại không lộ một tia ưu thương thống khổ, rất lạ. Cậu bình thản thong dong khi đối mặt với hắn, trong lúc nguy cấp còn không ngại ra tiếng nhắc nhở, còn mời hắn ăn. Kì lạ, rất kì lạ, rốt cuộc mục đích của Dương Trường Miên là gì đây?