Xuyên Không Thành Phế Vật Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Dương Trường Miên phủi tay: "Vậy là xong." Mệt quá, cuối cùng con tam tai này cũng go die rồi.

[Giang hồ thật là hiểm ác, tao chưa ra được cái địa bàn của Dương gia đã chịu nạn rồi. Mày chắc tao sẽ không chết trẻ?]

666 không xác định lắm: [Thì ráng bám váy nam chính đi, không thì sống chó chút, chừng nào tu luyện được rồi tính.]

"..." Sống chó chút? Tập tính sống của chó có gì tốt? Chạy nhanh hay chui lỗ chó?

Hàn Ngọc Nhiễm thu kiếm: "Đi thôi." Còn đứng ngắm cảnh làm gì? Cũng có đẹp đẽ gì đâu.

Dương Trường Miên ngơ ngẩn: "Đi đâu?"

Nam chính: "Dương gia, dược điền."

Cậu ồ một tiếng, thế là nam chính cho cậu xài đỡ Trích Nguyệt, hắn một lượt điều khiển hai cây kiếm, quay đầu về Dương gia.

Dương gia lần này đã nghèo còn gặp cái eo, chết cả bầy không nói, tổn thất cũng thảm trọng, nhất là cần phải tu sửa nhiều chỗ bị phá hư, còn có trận pháp. Dương Tầm tức điên lên đi được, lần này coi như suy yếu lực lượng so với mấy nhà khác rồi.

Dương Ngọc Linh đứng sẵn ở ngoài chờ nam chính, vừa thấy hắn đáp xuống đất đã gấp không chờ nổi nhào lên, muốn ôm hắn. Mỹ nữ bị dọa sợ, cánh đàn ông tất nhiên sẽ động lòng mà thương yêu rồi.

Nam chính bình tĩnh tránh thính, không cho cô ta có cơ hội lại gần, còn kéo Dương Trường Miên làm đệm lưng: "Ta đã có ý trung nhân, cô nương thỉnh tự trọng." Liếc mắt nhìn cậu, cái mặt không biểu cảm có chút vi diệu lên.

Dương Trường Miên chỉ có thể gồng chuột chắn cho nam chính, làm khiên chắn cho, còn phải chịu đựng ánh mắt giết người của Dương Ngọc Linh.

Nam chính thảo mai quá, cậu có chút trở tay không kịp.

Cô ta mua hung giết cậu, cậu còn chưa tính sổ, còn trừng mắt nhìn, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

666 cản: [Bình tĩnh chút đi, gái của nam chính, coi chừng thằng đó treo cổ bây giờ.]

Dương Trường Miên: "..." Tức bay màu.

Cậu bực bội nhìn hắn, càng nhìn càng thấy ghét, đồ mắt mù!

Hàn Ngọc Nhiễm: "???" Lên cơn thần kinh gì nữa vậy?

Dương Tấn lúc này lên đón tiếp cả hai, dẫn nam chính và cậu vào phòng trà còn không có bị phá hủy, tiếp đón nồng nhiệt.

So với lần trước đứng một buổi trời, lần này nhờ mặt mũi của nam chính mà cậu cũng được hưởng ké trà bánh, chu đáo phục vụ.

Dương Tầm đã dặn rõ ràng, phải làm lão lấy lòng Dương Trường Miên rồi gả cậu qua đổi lấy tí tài nguyên từ nam chính bù lại tổn thất của Bách Túc gây ra, nếu không, trong khoảng thời gian ngắn, nhà bọn họ chỉ còn nước bị nhà khác đè đầu cưỡi cổ.

Dương Ngọc Linh sao mà bỏ qua một người đàn ông vừa đẹp vừa mạnh như vậy được, nhất quyết là quấn lên đi chung, làm thiếp cũng muốn được gả cho nam chính.

Dương Tấn cũng nói đỡ: "Hàn tiên quân, hay là vầy đi, Trường Miên và Ngọc Linh đều gả cho ngươi, để hai tỷ đệ bọn họ cùng nhau hầu hạ, được không?"

Dương Trường Miên xém thì sặc: [Ông già này nói tiếng người chưa?] Cưới một lượt hai đứa, bộ tưởng mình là hoàng đế tuyển phi?

666: [Già quá nên tham đó mà, hai người thì hai phần lễ hỏi cưới. Vui gấp đôi, cũng biết tính ghê.]

0405 nổi đóa: [Tính cái beep tao! Cục cưng, tôi ủng hộ cậu thủ tiêu lão!] Nó đó giờ chỉ thích ngọt sủng 1x1 thôi, 2x1 hay 10x1 cũng không được!

Dương Trường Miên uống miếng trà ép xuống kinh hách: "..." Thủ tiêu lão? Cậu còn chưa muốn đi xuống dưới địa phủ báo danh đâu.

Cơ mà đây là truyện ngựa đực văn nam chính có tay to, nam chính có cả đống vợ là bình thường, cậu không có quyền lên tiếng gì ở đây, vẫn là giả làm chim cút đi.

Nghe nói nam chính kiểu này một đêm 9 lần, không biết mấy bà vợ sống sao nữa. Nghĩ tới đây, cậu không khỏi nhìn xuống nơi kia của nam chính, trộm đánh giá. Hán phục rườm rà, cái mẹ gì cũng nhìn không thấy!

666: [Có kính xuyên thấu đó, muốn nhìn thì nói, tôi cho mượn.]

"..." Coi như cậu chưa nghĩ gì đi.

Hàm Ngọc Nhiễm nửa người dưới căng thẳng, đụng phải ánh mắt của Dương Trường Miên, rất là: "..."

Hắn ngồi thẳng người lên, không được tự nhiên xoay cái thân qua hướng khác. Cậu là con trai đó, có liêm sỉ giùm hắn cái đi.

"..." Ai biết gì đâu?

Hàn Ngọc Nhiễm chịu đựng nói: "Không cần, chỉ một mình Dương Trường Miên là đủ." Lẹ đi, hắn còn muốn đi dược điền lựa linh thảo nữa, kì kèo quá.

Dương Ngọc Linh quỳ xuống dưới chân nam chính, nước mắt tuôn rơi, khuôn mặt xinh đẹp trìu mến: "Hàn ca ca, người ta nhất kiến chung tình với huynh lâu rồi. Xin huynh hãy cho muội một cơ hội ở bên cạnh huynh đi."

Ai cũng không ngờ cô ta còn có chiêu này.

Dương Trường Miên run tay, cái bánh rớt về đĩa bánh cái bẹp: [Nổi cả da gà. Tu chân giới thiếu nhỏ một cái cup ảnh hậu.]. ngôn tình hoàn

666: [Liễu yếu đào tơ, khổ nhục kế, anh hùng thì khó qua ải mỹ nhân. Kiểu này khó nói à.] Nếu là cốt truyện đúng hướng thì nó còn chắc như đinh đóng cột mà nói nam chính sẽ thu lưu Dương Ngọc Linh.

Route của Dương Ngọc Linh ngay từ đầu là cái Dead Flag rồi, nó thấy bây giờ nam chính càng để ý Dương Trường Miên hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui