Xuyên Không Thành Phế Vật Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Sáng sớm đã có người gõ cửa phòng Dương Trường Miên, là sư đệ của nam chính: "Dương huynh, ra ăn sáng rồi chúng ta sẽ khởi hành."

Mấy đệ tử khác trong tông tuy khinh thường Dương Trường Miên tu vi phế vật nhưng không ai dám làm khó cậu, bạn của Hàn Ngọc Nhiễm tự nhận, bọn họ không dám chọc.

Cậu một đêm không ngủ ngon nên sắc mặt rất kém, mặt mày chù ụ bước theo sư đệ kia. Vận may của cậu chắc là âm vô cùng quá.

Hệ thống: [Vẫn là coi thường sự xui xẻo của cậu rồi kí chủ à...Hay là cọ cọ nhiều thêm chút đi?]

Cậu hậm hực: [Cọ cái lông!] 20 lượt quay tuy rằng có ra được đồ ngon đó, nhưng cái cậu cần nhất thì không trúng!

"..." Lại phải làm phế vật một đoạn thời gian thôi, chỉ có thể nhờ vả nam chính làm công khuân vác vậy.

[...] Thật là lạc quan một con kí chủ.

Cậu vừa ngồi xuống bàn, nam chính đã đẩy một túi không gian qua: "Thố Giác Thú, kiểm lại đi." Hồi sáng hắn dậy sớm, đi dạo sẵn tiện săn giết mấy con thỏ luôn.

Dương Trường Miên bội phục với hiệu suất của hắn, cầm lấy đếm đếm: "Đa tạ, đủ rồi, vất vả."

Hắn gật đầu: "Tùy tay thôi."

Ăn cơm sáng không thấy Đào Kiều Kiều đâu, nhưng lại cậu nghe xung quanh người ta bàn tán.

"Nghe gì chưa, Dương tiểu thư của Dương gia bị người ta hủy dung rồi đó!"

"Tin chuẩn chưa? Dương gia cũng không phải dễ chọc."

"Thật sự, Dương Ngọc Linh lần này toang rồi, đá đến ván sắt, Dương gia cũng không cứu được nàng ta đâu."

"Tiếc thật, Dương Ngọc Linh chính là loại ta thích!"

"Nghe nói là vị kia của Lạc Thiên Tông ra tay..."

Dương Trường Miên chung trà uống đúng 5 phút mới buông xuống, đối mặt với tầm mắt đánh giá của nam chính, nhoẻn miệng cười. Đắc tội người thành thật còn tốt hơn đắc tội tiểu nhân, các bạn nhỏ, học được chưa?

Hệ thống: [...] Học cái phân bón!

Nam chính cúi đầu, làm như không thấy, tâm hơi loạn.

Hắn nói với Quý Minh: "Chờ Đào sư muội về, chúng ta sẽ xuất phát về Lạc Thiên Tông." Đi Lạc Thiên Tông giao nhiệm vụ trước, hắn và Dương Trường Miên lại đi Băng Châu.

Cậu chỉ đi ké thôi nên không ý kiến gì, chưa chắc được vô tham quan Lạc Thiên Tông đâu.

______

Trên tàu bay.

Pháp khí thiên cấp dạng thuyền, có thể chở được hơn trăm người, không gian rộng rãi, còn có trận pháp bảo vệ, chắn gió.

Dương Trường Miên không phải lần đầu ngồi máy bay, không có biểu hiện quá khích gì, còn chán nản ghé vào cạnh bàn, tưới nước cho cây non trong tô. Trồng hơn tháng rồi, mới nhú ra được hai cái lá mầm. Cậu mặt vô biểu tình từ trong túi không gian lấy ra bịch phân bón hữu cơ. Đừng hỏi tại sao có, vì nó là xui xẻo của cậu.

Lượt quay!

Từ một khắc Dương Trường Miên lấy phân bón ra, trừ nam chính, ai cũng né xa ba thước: "..." Cái mùi thối kinh.

Dương Trường Miên tặng qua ánh mắt kính ngưỡng cho Hàn Ngọc Nhiễm. Nam chính ghê thật, giống như cái mũi lọc mùi sẵn vậy.

Đào Kiều Kiều xử lý xong Dương Ngọc Linh rồi mới vỡ lẽ, cô ta bị cậu chơi xoay vòng vòng, hận không thể cho cậu một kiếm. Mỗi lúc như vậy, Dương Trường Miên rất thiếu đánh mà chạy theo cầu nam chính che chở, cô ta bực dọc không phát tiết được, tâm tình âm u khói mù.

Hệ thống nhắc nhở: [Cẩn thận chút, coi chừng đầu lăn tám thước.]

Dương Trường Miên gật đầu: [...Yên tâm đi, ai tao cũng đề phòng hết.] Sư đệ nam chính, Đào Kiều Kiều, kể cả nam chính, cậu đều đề cao cảnh giác.

Cậu cũng không phải con kiến bình thường, cậu là con kiến có bàn tay vàng!

0405: [Mỗi lần cậu nói câu đó là y như rằng, lật xe-]

Ầm ầm!

Tàu bay lắc lư, mọi người chao đảo, Dương Trường Miên vội vàng bỏ chậu cây vào không gian, đứng vững thân mình.

Chuyện gì nữa đây?

Hệ thống: [...Đốt nhang trước đi.] Cầu kí chủ an bình.

"..."

Quý Minh luống cuống hội báo tình hình cho nam chính: "Là Phù Nhược tiên tử, nàng ta chặn thuyền, nói muốn cướp Hàn sư huynh về làm áp trại phu quân!"

Phù Nhược là một tu sĩ Thượng Cảnh, thực lực cũng ngang bằng nam chính. Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp kiều diễm, đầy đặn, luôn mặc quần áo thiếu vải. Người nào gọi cô ta mà thiếu hai chữ tiên tử thì xác định là gãy cổ ngay. Cô ta cũng là đầu lĩnh của một băng nhóm chiếm núi làm vua. Vừa hay con tàu bay của bọn họ, bay qua ngọn núi nơi cô ta chiếm đóng.

Dương Trường Miên: "...Phụt!" Nam chính đi đâu cũng có nữ nhân sà vào lòng, bây giờ còn bị bá vương ngạnh thượng cung*, nam chính may mắn hay xui xẻo đây?

*cưỡng ép, gian

Hàn Ngọc Nhiễm lúc đầu không để trong lòng, nghe tiếng cười kim nén không được của cậu liền cảm thấy bị sỉ nhục, xách kiếm lên không nói hai lời liền lao đầu vào đánh Phù Nhược: "Mơ tưởng."

Hệ thống hưng phấn: [Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Đánh vào mặt nhỏ đi anh ơi!]

"..."

666: [Rất kì lạ, cốt truyện là hai bên nam nữ thưởng thức lẫn nhau mà? Sao thành đánh kịch liệt rồi?]

Dương Trường Miên chột dạ núp dưới cái bàn: "..." Chắc không phải vì cậu cười nhạo hắn bị nghe thấy rồi chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui