Xuyên Không Thành Phế Vật Ta Lắc Lư Khắp Tu Chân Giới

Vân Yên đã chạy xuống Vân Thành, đề nghị ông ba mình cử quân đến giúp hai người Dương Trường Miên. Mạc Đại Tượng không khác gì tai nạn cấp thảm hỏa đối với người trong thành, Hàn Ngọc Nhiễm còn đánh không lại chỉ có thể chọc chó, bọn họ không đoàn kết lại thì chỉ có đoàn diệt.

Dương Trường Miên căn dặn nam chính hai ba lần: "Huynh nhớ kĩ giùm, cái kính rách này một tháng xài được một lần à. Nhắm kĩ mục tiêu nhá!"

Cậu bị hệ thống lừa! Biết ngay là kính thông thái cái món hack game này sẽ có hạn chế mà. Tốn 9 triệu linh thạch để mua, mà mỗi tháng chỉ cho dùng đúng một lần!

Dương Trường Miên không có linh lực nên chỉ có thể cho nam chính dùng, theo như lời hệ thống thì: [Cái kính này là hàng limit, ngốn mana(=linh lực) nhiều lắm. Lượng linh lực của nam chính may ra còn chống đỡ được.]

"..." Ói đống linh thạch ra đây, bố muốn trả hàng.

666: [Cảm ơn quý khách đã mua hàng, không có dịch vụ hoàn trả đâu bạn yêu.]

Dương Trường Miên xoay đầu Hàn Ngọc Nhiễm nhìn xuống Mạc Đại Tượng như con khỉ bị đùa giỡn, xanh mặt: "Huynh nhất định phải nhắm chuẩn con heo đó nghe chưa? Không là đắp chiếu cả lũ đó!"

Gương mặt lạnh lùng suýt thì duy trì không được: "Biết rồi, ngươi bình tĩnh chút." Hối quá hư bột hư đường hết rồi sao.

Lúc này, lệnh bài truyền tin của nam chính nóng lên, hắn lấy ra cho Dương Trường Miên cùng xem, là tin nhắn từ Vân Yên: [Dương huynh, ta đã tập kết đại quân dưới chân núi chờ, hãy dẫn con thú kia xuống.]

Hàn Ngọc Nhiễm nhìn qua cậu, cậu liền khai thật: "Cô ta hỏi xin phương thức liên lạc, ta thì không có nên, cho của huynh."

Thấy nam chính có dấu hiệu muốn bắc hóa xẻo thịt cừu, cậu liền bổ cứu: "Tại cô ta mới đưa chúng ta 2 triệu thôi, ta sợ quỵt nên mới trao đổi. Lấy tiền xong ta xóa ngay, cho huynh 2 triệu linh thạch luôn."

Nam chính hít sâu, búng trán cậu cảnh cáo: "Lần sau nếu muốn cứ nói, đừng lén làm chuyện xấu sau lưng ta."

Dương Trường Miên biết nghe lời liền sửa: "Ừ ừ, không dám nữa." May quá, không hắc hóa cũng không biến thân tiêu diệt cậu.

666 phá bỉnh: [Lúc nào rồi mà còn tán tỉnh, nhìn tình hình chút đi anh em.]

Mạc Đại Tượng thấy hai thanh kiếm này quá tiện, lại còn không có máu nên quyết định không chơi đùa với bọn nó nữa, bốn vó bay nhanh mà đổi hướng, tìm mục tiêu khác hút cơm.

Hàn Ngọc Nhiễm mắt sắc, hắn nhanh chóng phân phó Trích Nguyệt: "Đưa Dương Trường Miên đến nơi có Vân Yên."

Dương Trường Miên cũng biết mình ở lại chỉ tổ làm hắn phân tâm, trước khi đi bỏ lại câu cổ vũ: "Huynh đừng có té xuống suối vàng trước, ta còn nợ tiền huynh chưa trả đâu."

"..."

[...] Cổ vũ kiểu gì mà nghiệt ngã.

______

Dưới chân núi.

Vân Yên sau lưng đứng vệ binh thủ thành, một đám hùng dũng oai vệ nhưng tu vi cao nhất cũng Trung Cảnh. Ba Vân Yên, Vân thành chủ đương nhiệm cũng ở: "Con có chắc là mình nói đúng không? Sao trên núi lại có một con yêu thú kì dị như vậy được?"

Vân Yên móc chứng cứ ra, lưu ảnh thạch cô ta luôn mang theo để phòng hờ, không ngờ lại dùng lúc này: "Người xem đi." Lưu ảnh thạch thay thế camera ở tu chân giới, có hình thoi, màu bạc lấp lánh.

Mạc Đại Tượng trong hình ảnh, bị thị vệ 1 đâm nhiều nhát cũng chưa xi nhê, cái vòi dài ra, bén nhọn đâm thủng động mạch cổ của gã, chưa đầy 3 giây đã bị hút thành xác khô.

Vân thành chủ kinh hãi: "Này, này,..." Thị vệ đó ông ta biết, là tinh anh trong tộc, cao thủ số 1, số 2, chưa kịp ngáp đã chết, có phải hơi nhanh không.

Có một thị vệ chạy tới bẩm báo: "Thành chủ, có một thanh niên tự xưng họ Dương, muốn gặp tiểu thư."

Vân Yên lập tức chạy tới: "Đừng làm khó người đó, là ân nhân của ta."

Dương Trường Miên ôm Trích Nguyệt vào lòng, nhìn về phía ngọn núi: "Hi vọng chủ nhân của mày đừng có chủ quan, đẹp trai mà viên tịch sớm thì uổng lắm." Cậu chỉ sợ nam chính là thằng liều thôi.

Trích Nguyệt không hiểu: "??"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui