Xuyên Không Thành Phú Bà Trồng Ruộng Và Nuôi Con

“Hiền tế à…”

Hạ Văn vẫn cười tươi, “Ta chỉ có ba nữ nhi, sau này gia sản đều chia đều cho ba đứa nó, con với Hi Nhi thành thân sớm, những năm này ta cũng tiếp tế cho các con một chút. Ta nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không công bằng với Tình Nhi và Thiến Nhi, trước đây thì thôi đi, nhưng từ giờ trở đi các con nếu còn mượn tiền thì đều phải viết giấy nợ cho ta. Sau này khi ba tỷ muội nó phân gia sản mới không đến nỗi vì số tiền này mà ảnh hưởng đến tình tỷ muội.”

Chút nét cười cuối cùng trên mặt Du Nghĩa cũng không giữ nổi nữa, “Nhạc phụ, người đây là có ý gì?”

“Ổ?”

Hạ Văn kinh ngạc, “Lời ta nói con nghe không hiểu sao?”

“Hiểu rồi.”

Du Nghĩa đè nén lại tức giận, “Nhưng mà nhạc phụ, chúng ta là người một nhà, tiểu tế mượn chút tiền mà còn phải viết giấy nợ, truyền ra ngoài sợ là cũng không dễ nghe?”

Diệp thị bĩu môi, “Có gì mà không dễ nghe, chỉ là để ngươi viết giấy nợ, cũng không nói bắt ngươi trả, chỉ là sau này mấy tỷ muội bọn nó phân gia thì mới công bằng được. Hơn nữa, Tình Nhi và Thiến Nhi cũng đều đã lớn rồi, cũng sắp tới tuổi bàn hôn sự, nếu như mấy cô gia đều giống ngươi tới nhà xin tiền như thế, vậy chút của cải nhà chúng ta cũng không đủ cho các người hành hạ đâu.”

Những lời này nói đến độ mặt Du Nghĩa bỗng chốc đỏ lên, tay đặt trên thành ghế cũng run rẩy.

Hạ Văn cười, “Hiền tế à, nếu như con không muốn viết giấy nợ vậy thì không viết, chỉ có điều số tiền này chúng ta không thể đưa nhiều như vậy, đưa cho con một trăm lượng, thế nào?”

Một cỗ khí huyết xông lên não, Du Nghĩa suýt chút nữa thì tức hộc máu.

Một trăm lượng, đến mua hai bộ y phục tốt một chút cũng không đủ, cắn răng, “Được, con viết, có điều, con muốn mượn hai ngàn lượng.”

“Này sợ là không được.”

Hạ Văn từ chối.

“Qua hai tháng nữa là tới Tết rồi, tiểu tế muốn tặng Đại nho chút đồ hợp ý, nếu như viết giấy nợ, nhạc phụ không cần lo lắng tiểu tế sau này không trả.”

Hạ Văn vỗ đùi, “Aiya, ta nói con sẽ hiểu lầm mà, con quả nhiên đã hiểu lầm rồi. Ta nếu muốn con trả tiền thì sớm đã bắt con trả hết số tiền trước đây mượn rồi, sao lại chỉ để con viết giấy nợ lần này thôi chứ?”

Du Nghĩa cắn răng, “Chỉ cần nhạc phụ lần này đồng ý cho con mượn hai ngàn lượng, số tiền trước đây con cũng sẽ viết giấy nợ.”

“Cái này… không hay lắm?”

Hạ Văn nhìn sang Diệp thị.

Diệp thị thêm lời, “Ta cũng thấy không hay, vẫn là chỉ là viết lần này thôi, trước đây không tính nữa, coi như là chúng ta cho cháu ngoại là được.”

Du Nghĩa khí huyết cuồn cuộn trong não, nghiến răng, thái độ càng hạ xuống hơn, “Nhạc phụ là không muốn cho tiểu tế mượn hai ngàn lượng bạc này sao?”

“Hiền tế à, hôm đó ta đã nói với con rồi, trong nhà giờ đây tiền cũng khó, hai ngàn lượng không phải không có nhưng nếu đều cho con mượn, cuộc sống trong nhà sợ là nhất thời cũng không được tốt lắm. Như này đi, theo nhạc mẫu con nói, con viết giấy nợ một ngàn lượng, còn về trước đây thì chúng ta không nói nữa.”

Hạ Văn tuy cười nhưng Du Nghĩa lại biết ông đã đặt chủ ý rồi, hôm nay cho dù mình có quỳ xuống cũng sẽ không mượn được hai ngàn lượng, cắn răng, “Được, con viết.”

Giấy nợ viết xong, Hạ Tình tiến lên trước cầm lấy đưa cho Hạ Văn.

Hạ Văn nghiêm túc xem một lượt, gật đầu, lấy từ trong ống tay áo ra một ngàn lượng ngân phiếu đưa cho Du Nghĩa, “Hiền tế à, một ngàn lượng này con dùng trước, khi nào không đủ lại đưa tin cho chúng ta, đến lúc đó nói không chừng việc làm ăn trong nhà tốt lên rồi, đừng nói là hai ngàn lượng, hai vạn lượng nhạc phụ cũng cho con mượn.”

Du Nghĩa trong lòng âm thầm mắng Hạ Văn ngàn vạn lần, muốn gượng nụ cười nhưng làm sao cũng không cười được, “Đa tạ nhạc phụ.”

“Đều là người một nhà khách khí gì chứ, các con đi đường cũng mệt rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi, ta nói hạ nhân chuẩn bị cơm tối.”

……

Hai mẹ con Hạ Hi bị Hạ Tình và Hạ Thiến kéo đến phòng của họ, Hạ Thiến đi bưng hoa quả và điểm tâm tới, Hạ Tình thì trực tiếp kéo Hạ Hi ngồi xuống, hỏi, “Đại tỷ, tỷ phu có phải bắt nạt tỷ rồi không?”


Trước đây Du Nghĩa tới, cha nương đều nghênh đón từ xa, không những cười đùa nói chuyện, còn chủ động đưa cho hắn không ít tiền, làm gì giống như lần này, chỉ là một ngàn lượng, còn để hắn phải viết giấy nợ.

“Hắn không tốt với ta và Kỳ Nhi.”

“Cái gì?”

Hạ Tình nhảy dựng lên, trừng mắt, “Hắn không tốt với hai người?”

Sau đó đùng cái quay người, “Tỷ đợi đó, muội đi tìm hắn!”

Hạ Hi kéo cô lại, “Được rồi, cha nương những ngày vừa rồi cũng đã trút giận thay ta rồi.”

“Đại tỷ, tính khí này của tỷ cũng tốt quá đi, cái gì cũng phải nhịn.”

“Đại tỷ còn có Kỳ Nhi.”

Hạ Tình lập tức hạ hoả.

Hạ Thiến bưng đĩa bước vào, “Nhị tỷ, tỷ lại kêu hô gì chứ, từ tít xa đã nghe thấy tiếng của tỷ rồi?”

Hạ Tình giận dữ, “Còn không phải là vì đại tỷ sao, tỷ phu không tốt với tỷ ấy và Kỳ Nhi.”

Hạ Thiến bước chân ngừng lại, sau đó đặt hoa quả và điểm tâm lên trước mặt Kỳ Nhi, cầm một miếng điểm tâm đưa cho cậu, “Kỳ Nhi, ăn đi, đây là dì hai và dì nhỏ đặc biệt làm cho con đó, con nếm thử xem có ngon không.”

Kỳ Nhi nhận lấy, “Cảm ơn dù nhỏ.”

Hạ Thiến xoa đầu cậy, “Không cần khách khí với dì nhỏ, ăn nhiều chút.”

Kỳ Nhi ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Hạ Thiến thu tay lại, bước tới trước mặt Hạ Hi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất có trọng lượng, “Đại tỷ, bất luận chuyện năm đó như thế nào, kết thân với nhà chúng ta là Du gia bọn họ trèo cao rồi, nếu họ không tốt với tỷ, tỷ đừng nhịn, cứ việc chống lại, tỷ đừng quên còn có cha nương, còn có muội và nhị tỷ ở phía sau chống lưng cho tỷ.”

Hạ Hi cười trong lòng, “Tỷ biết rồi.”

Ở lại Hạ gia một đêm, sớm hôm sau. Du Nghĩa liền nói muốn về Nguỵ gia thôn, nói ở nhà lỡ thời gian hơi nhiều muốn sớm ngày tìm đại nho thảo giáo học vấn.

Hắn nói một cách quang minh chính đại, phu phụ Hạ Văn cũng không níu giữ, âm thầm đưa Hạ Hi hai trăm lượng bạc, còn bọc thêm ít điểm tâm cho họ rồi mới tiễn lên xe ngựa rời đi.

Trên cả đường không nói gì, về tới nhà đã là giữa trưa.

Du Nghĩa dừng xe ngựa lại, Hạ Hi và Kỳ Nhi cầm theo điểm tâm dắt tay nhau xuống xe.

Hổ Tử ở ngoài sân nhìn thấy bước chân chạy nhanh tới, nhìn chằm chằm vào hộp điểm tâm trong tay của họ, không nhịn được nuốt nước bọt.

“Đại, đại tẩu.”

Hạ Hi đưa hộp điểm tâm xách bên tay trái cho cậu, “Vào phòng đi, đệ và Kỳ Nhi mở ra rồi ăn.”

“Được.”

Hổ Tử vui vẻ đáp lời, ôm chặt hộp điểm tâm, chạy vù tới trước cửa phòng đợi.

Du Nghĩa nhìn thấy cảnh này liền nhíu mắt.

Tuỳ ý buộc ngựa trên gốc cây lớn, Du Nghĩa quay về sân nhà bên kia.

Lã thị từ trong phòng nhìn thấy liền đón ở cửa, không chờ được mà hỏi, “Sao rồi, đưa bao nhiêu tiền?”


“Cho mượn một ngàn lượng.”

Du Nghĩa hận ý trả lời.

Lã thị giọng lên cao, “Mượn?”

Du Nghĩa càng tức giận hơn, “Còn không phải trách người sao, nếu không phải người đẩy Hạ thị một cái để cô ta hôn mê tới khi tỉnh lại tính tình thay đổi lớn như thế, đừng nói là một ngàn lượng, cho dù một vạn lượng, Hạ Văn ông già đó cũng sẽ ngoan ngoãn lấy cho con.”

Lã thị chột dạ ánh mắt né tránh, rồi nhỏ giọng hỏi, “Không có bạc, chuyện của con phải làm sao?”

Du Nghĩa nghiêng đầu nhìn sang sân bên kia.

Duyệt Lai tửu lầu.

Hôm nay lại là ngày đấu giá bán thịt gấu, tửu lầu vừa mở cửa liền hàng loạt người dồn tới, ai nấy tự tìm vị trí trong sảnh chính rồi ngồi xuống.

Hai chiếc xe ngựa trước sau dừng trước cửa tửu lầu, Phong Triệt và Tần Hầu gia người trước người sau lần lượt xuống xe.

Chưởng quầy đứng trong quầy nhìn thấy hai chân mềm nhũn vội ra nghênh đón, trán đổ mồ hôi, gật đầu cúi người, “Hai vị gia, mời lên lầu.”

Phong Triệt nhấc chân bước vào tửu lầu, trực tiếp bước lên lầu hai.

Tần Hầu gia bước ngay theo phía sau, ánh mắt lướt qua một lượt trong đại sảnh.

Đại sảnh yên tĩnh.

Tần Hầu gia cười, “Không ngờ được nơi hẻo lánh này mà lại có bán thịt gấu.”

Hắn sống ở kinh thành đã lâu, sơn hào hải vị gì cũng đều thấy qua. Mùa đông không phải mùa hoạt động của gấu nên dường như không xuất hiện, nên thịt gấu liền trở nên trân quý hơn chút.

Phong Triệt chán nản gõ nhẹ lên mặt bàn, rõ ràng là lòng luôn mong nhớ.

Não của hắn đều là hai món ăn lần trước khi tới đây đã nếm qua. Còn về thịt gấu sớm đã bị hắn lãng quên rồi.

Tần Hầu gia cũng học theo hắn gõ mặt bàn nặng hơn chút, kéo lại tâm hồn của hắn, “Sao vậy, không phải đệ nhất định kéo ta tới đây ăn thịt gấu sao? Sao nhìn đệ bộ dáng không có hứng thú gì vậy.”

Phong Triệt dừng tay, người dựa ra sau lưng ghế, “Ai nói vậy chứ, ta chỉ là đang nghĩ thịt gấu mà họ làm có ngon như lần trước làm hay không.”

“Vậy sao?”

Tần Hầu gia cười như không cười.

Phong Triệt liếc hắn một cái không nói gì.

Chưởng quầy âm thầm lau mồ hôi trên trán, “Hai vị gia hôm nay muốn dùng gì?”

“Thịt gấu?”

“Những món giống với lần trước.”

Phong Triệt và Tần Hầu gia đồng thời trả lời.

Tần Hầu gia nhướng mày, cười như không cười nhìn Phong Triệt.


Phong Triệt mặt đỏ lên, hắng giọng một tiếng, “Lên món đi.”

Chưởng quầy lui xuống, vội vã đến trù phòng, nói với đại trù, vị tổ tông đó đến rồi để ông lấy ra món nghề ra tiếp đãi.

……

Trên chợ.

Hôm qua không tới, hôm nay người tới mua cá lát hầm rất nhiều, Hạ Hi vẫn luôn bận rộn không ngừng tay. Cứ vậy mà không đủ bán, người đợi phía sau vẫn luôn hô lên, “Hạ nương tử, chúng ta đã đợi từ sớm rồi, hôm nay bất luận thế nào cô cũng phải để chúng ta ăn cá lát hầm mới được.

“Đúng vậy, hôm qua chúng ta cũng tới, ai ngờ lại là đi không một chuyến.”

“Nhà chúng ta không ở gần đây, vì có thể ăn được cá lát hầm mà từ sáng sớm ta đã phải chạy tới đây rồi.”

“Đúng vậy, cả nhà ta đều mong cá lát hầm, cha nương nói rồi, nếu hôm nay nếu còn không mua được thì nói ta đừng về nhà nữa.”

……

Hạ Hi đang cắt cá chuẩn bị bỏ nồi, cạn lời, ngẩng đầu, nhìn vào đoàn người dài dằng dẵng phía sau, suy nghĩ một hồi, lớn tiếng nói, “Như vậy đi, chúng ta vốn dĩ mỗi ngày chỉ bán mười con cá rồi sẽ dọn quầy, hôm qua không tới, cũng không sớm thông báo cho mọi người, hôm nay làm thêm năm con, coi như bồi thường đi.”

“Được.”

Đoàn người đồng loạt hô lên.

Trụ Tử cũng bận đến trán đầy mồ hôi, ngẩng đầu, “Tẩu tử, chúng ta còn chưa mổ cá.”

“Đệ bỏ nhiều củi vào lò chút rồi chạy đi mua cá, rồi để họ đem cá tới trước.”

Trụ Tử đáp lời, đút thêm mấy cây củi vào lò, đứng dậy, chạy tới chỗ thôn dân đang bán cá. Sau đó liền rất nhanh chạy về thở hổn hển.

Thôn dân gánh thùng nước tới.

Hạ Hi nói, “Ta giờ đang bận, tiền cá đợi chút nữa sẽ đưa mọi người, thùng nước đặt xuống là được.”

Thôn dân đáp lời, đặt thùng nước xuống rồi quay lại nơi mình bán cá.

Trụ Tự lại nhét thêm củi rồi đứng dậy muốn gánh thùng nước đi mổ cá.

Tay còn chưa đụng tới thùng thì một cánh tay khác đưa tới, gánh thùng nước rời đi.

Trụ Tử kinh ngạc, ngẩng đầu muốn hô lên, nhìn rõ là Trương gia liền ngậm miệng lại.

Hạ Hi cũng nhìn thấy rồi, không đặt trong lòng, “Trụ Tử, đệ mau đi lên lửa, chúng ta cũng mau làm cho xong nồi này.”

Trương gia rất nhanh, năm con cá rất nhanh liền mổ xong rồi đem về.

“Cảm ơn.”

Hạ Hi cảm ơn, lấy ra hai con cá nhanh gọn cắt xong.

Thấy cô chỗ này không có gì để giúp nữa Trương gia lấy một cái ghế bản ngồi sang một bên.

Người đang hô hào lập tức trở nên yên tĩnh.

……

Trong Duyệt Lai tửu lầu.

Tiếng đấu gia ở sảnh chính càng lúc càng to hơn.

Tần Hầu gia dỏng tai nghe náo nhiệt, nói, “Chưởng quầy của tửu lầu nãy cũng là người có đầu não, thế mà nghĩ ra đấu giá.”

Phong Triệt lòng chỉ nghĩ tới hai món ăn đã nếm qua đó, không để ý tới hắn.

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”


Cửa bị mở ra, người làm bưng đồ ăn vào, chưởng quầy theo bên cạnh, đích thân bày đồ ăn lên bàn, sau đó cùng với người làm cùng cúi đầu lui ra.

Cửa đóng lại, Phong Triệt lập tức ngồi thẳng người lại, cầm đũa lên, gắp một miếng cá bỏ vào miệng, chỉ một chút liền chau mày, bụp một cái đập đũa xuống bàn.

“Chưởng quầy!”

Chưởng quầy cúi người đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi lòng run lên, vội đẩy cửa bước vào, “Gia, có chuyện gì vậy?”

Phong Triệt giọng trầm thấp, “Chỗ này của các người đổi trù tử rồi sao?”

Chưởng quầy toát mồ hôi lạnh, “Không, không đổi.”

“Không đổi?”

Phong Triệt chau mày.

“Không đổi, tửu lầu vẫn luôn chỉ có một đại trù, từ khi tửu lầu mở ra đến nay đều là ông ấy vẫn chưa từng đổi qua.”

Cọc, cọc, cọc…

Tay Phong Triệt gõ nhẹ lên bàn, dường như gõ lên lòng của chưởng quầy.

Chưởng quầy đầu gối mềm nhũn như muốn quỳ xuống.

“Nếu đã vậy thì tại sao mùi vị của món ăn lần này không giống với lần trước?”

“Hả?”

Chưởng quầy có chút không phản ứng lại kịp.

Phong Triệt mất kiên nhẫn, chau mày.

“Là, là món nào?”

Chưởng quầy run rẩy hỏi.

Phong Triệt ánh mắt bình tĩnh lướt tới, chưởng quầy liền rùng mình.

Phong An không nhìn tiếp được nữa, âm thầm chỉ vào cá lát hầm.

Chưởng quầy nhìn thấy lời cũng bất giác nói ra, “Không phải…”

Chữ “chứ” phía sau chưa nói ra liền đột nhiên nghĩ tới lần trước mấy món đó là nhờ Hạ Hi giúp đỡ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói, “Gia, người đợi, đợi chút, ta, ta lập tức nói đại trù làm lại.”

Nói xong, nhưng lại không dám động đậy, đợi phân phó của Phong Triệt.

“Nhanh lên!”

“Rõ.”

Chưởng quầy quay người, vội vã xuống lầu, đến trù phòng.

“Lão Lý, hỏng rồi, hỏng rồi!”

Món ăn bưng lên, đại trù lòng vẫn đang treo ngược, nghe thấy chưởng quầy nói như vậy, một bước lớn xông ra ngoài, “Vị tổ tông đó lại có chỗ nào không vừa lòng nữa vậy?”

Chưởng quầy vội vỗ đùi, “Cá lát hầm.”

Đại trù không kịp phản ứng lại, ngơ ngác, “Cá lát hầm gì chứ?”

“Aiya, chính là món cá lát hầm đó, lần trước không phải là Hạ nương tử làm sao, vị gia đó nếm ra rồi.”

Đại trù sắc mặt thay đổi, không dám tin, “Sao có thể vậy được?”

Ông hoàn toàn dựa theo cách làm mà Hạ Hi để lại, mùi vị cũng y hệt, vị tổ tông đó làm ra nếm ra khác biệt vậy chứ? Có còn là lưỡi của người không vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận