Xuyên Không Thành Tiểu Ni Cô Tiêu Dao, Ương Ngạnh

Trong Thiển Thủy Các, Tiêu Khả một thân xiêm y trắng muốt, chân trần đứng trong phòng, đôi mắt to, lóng lánh nước đang cẩn thận đánh giá từng góc nhỏ của căn phòng.
Căn phòng trang trí rất đơn giản, trừ một chiếc giường ra, ở giữa đặt một chiếc bàn, một góc của căn phòng có một giá sách. Thế nhưng, bắt mắt nhất là ở phía đại môn, một chữ "Thiện" thật to được dán trên tường.
Ngày trước, Tiêu Khả cả ngày vùi đầu trong đống tiểu thuyết, trừ đam mỹ ra, xuyên không nàng cũng đọc một chút. Trong giây lát, hai mắt nàng liền lấp lánh ánh sao.
Oa ha ha, đây là xuyên không a~ *tung hoa*
Trong đầu đột nhiên nhớ lại lúc mười lăm tuổi, nàng đã ước rằng: nàng có thể xuyên không về thời cổ đại, bắt các soái ca lại, tiện thể kiếm thêm ít vàng bạc châu báu, cái đó gọi là nhân tài không hề vô ích.
Không nghĩ tới rằng đúng một năm, hai tháng và mười tám ngày sau, nàng lại máu chó thực hiện. Vì thế Tiêu Khả bi thảm hơn nhiều.
Oa ô ô . . . T_T
Nếu sớm biết sẽ như vậy, đánh chết nàng cũng không làm việc đấy.
Chuyện là như vậy . . .
Một ngày Chủ Nhật nắng vàng rực rỡ, còn đang say trong giấc mộng bỉ ổi cùng với mỹ nam, Tiêu Khả nhận được một cuộc điện thoại của đứa bạn thân Tần Tình, giật mình nhảy dựng lên, lấy tốc độ nhanh nhất trong vòng mười sáu năm qua chạy đến địa điểm đã hẹn - Công viên vui chơi.
Nếu như không phải là vì thấy soái ca, hay là tứ đại giáo thảo nổi như cồn ở trường thì nàng chết sống cũng không lên.
Mà nếu như nàng không đứng lên, sẽ không có một sự tình vô cùng bi thảm xảy ra.
Lúc ấy, cả nhóm tứ đại giáo thảo đều dùng đôi mắt khinh thường nhìn nàng, nàng, Tiêu Khả vì trước mặt soái ca muốn vãn hồi lại chút thể diện, một cỗ chí khí ngút trời chỉ vào cái cáp treo thẳng đứng, cao mười thước, phát một lời thề sắt son nói sẽ đi hai lần, cuối cùng. . .

Chỉ vì tránh bẩn, nàng nhảy mấy cái, cáp treo không chịu được . . . Nàng liền có vinh quang ở chỗ cao nhất, cũng cách bầu trời gần nhất, hy sinh anh dũng . . . Trở thành thiếu nữ tuổi thanh xuân xinh đẹp đầu tiên trong lịch sử chết vì ngồi trên cáp treo. = =
Tiêu Khả cúi đầu, xếp chân ngồi trên giường, đưa tay ôm con cá gỗ kia vào trong ngực thật chắc.
Ôi chao . . . đây có phải là "Bất tác tựu bất hội" (không làm sẽ không biết / không làm sẽ không giỏi) trong truyền thuyết?
Thật đáng buồn a đáng buồn
~Nghĩ đến cuộc đời của một mỹ nhân như nàng cứ như vậy kết thúc, thật không cam lòng ! Nàng còn bị tứ đại giáo thảo lừa nàng hẹn gặp ở công viên, giở thủ đoạn với nàng, tại sao có thể cứ như vậy, vô thanh vô thức bị đùa bỡn !
Lại còn bị hù chết ! Ở trước mặt soái ca bị hù chết ! >o<
Thời gian ngắn ngủi khi nàng còn sống, mặc dù không phải vĩ đại gì nhưng cũng không làm gì mất mặt, ai ngờ cuối cùng gặp được soái ca nhưng lại thất bại thảm hại . . . Ọ_Ọ
Tính sai a, tính sai a
~Thế nhưng hoàn hảo lại được trọng sinh. Ha ha, cái này liệu có thể nói là ông trời bù đắp cho nàng? ^^
"Sư thúc hình như tỉnh rồi? A di đà Phật, a di đà Phật." Tiểu ni cô nhìn thấy Tiêu Khả bình yên vô sự, vẻ mặt vui mừng, vừa nói, hai tay đan vào nhau, miệng lẩm nhẩm "Phật tổ phù hộ".
Tiêu Khả cẩn thận đánh giá tiểu ni cô trước mặt, hắc, thật đúng là giống, trên TV diễn vai ni cô trang phục không khác nhau lắm, ngay cả cái đầu trọc lóc cũng giống nhau.
"Sư thức cảm thấy khỏe hơn chưa ạ? Người cứ hảo hảo nằm xuống đi, để con đi thông báo chuyện này cho sư thái. "

"Đừng đi vội a . . ." Tiêu Khả chợt nhảy từ trên giường xuống, kéo kéo ống tay áo tiểu ni cô, hỏi: "Đầu ngươi trọc thật à? " ÒvÓ
Liếc một cái thấy ánh sáng phản chiếu trên đấy, đoán chừng so với sư thúc ở chùa Linh Ẩn cạo còn sạch sẽ hơn.
Ừ, sờ cảm giác không tồi ^^
"Sư thúc . . ."
Tiểu ni cô vẻ mặt luống cuống, nàng cảm thấy sư thúc hành động quả thật là quá mức kỳ quái, ngày thường, trừ sư thái cùng Linh Nguyệt, sư thúc cũng không thân thiết với mọi người lắm, chớ đừng nói là . . . động tác thân mật . . .
"Chậc chậc, thật tốt nha, như vậy thì không gội đầu cũng được, tiết kiệm năng lượng." Tha thứ cho nàng lớn rồi mà vẫn hành động như thế, trừ nhìn thấy ni cô trên TV ra, ngoài đời nàng chưa gặp bao giờ, hôm nay là lần đầu tiên được trông thấy người thật, lại còn rất xinh nữa.
"Thật đáng tiếc." Tiêu Khả tiếc hận lắc đầu, thế giới này lại thiếu mất một thiếu nữ xinh đẹp, cũng ít đi một người có khả năng trở thành tình địch của nàng ! Cạp cạp !
"Sư thúc . . . Người . . . không bị sao chứ ạ? " Sư thúc nàng vừa nói một lời thật đáng trách, nàng là người xuất gia, đương nhiên phải cạo đầu trọc, nhưng tại sao Hà sư thúc lại có một bộ dạng hình như là rất vui vẻ? Chẳng lẽ là bị tà khí xâm nhập cơ thể? Không được, nàng phải nói chuyện này cho sư thái.
"Ai, đừng đi vội a, lại đây tâm sự, uống chút trà cùng ta đi. " Nàng đã nghiên cứu xong đâu.
Tiêu Khả giống như bạch tuộc, bám riết lấy người tiểu ni cô, nàng nhìn Tiêu Khả một cách đáng thương.
Hừ, dù thế nào cũng không cho ngươi đi !
Tiểu ni cô giọng nức nở: "Sư thúc . . . " rồi nhắm mắt lại, đan hai tay vào nhau "A di đà Phật, a di đà Phật . . ."

Hứ, ta khinh !
Tiêu Khả liếc mắt nhìn tiểu ni cô một cái, rất có phong phạm lãnh đạo, ngẩng đầu, ưỡn ngực, chắp tay đi tới chiếc bàn phía trước, ngồi xuống.
"Tới đây . . ." Tiêu Khả hướng tiểu ni cô ngoắc ngoắc tay, hai chân không chịu an phận, đá qua đá lại.
Nếu như tiểu ni cô không nghe lời thì . . . tiểu ni cô vừa mới gọi nàng là gì nhỉ? À, sư thúc !
"Sư thúc có gì phân phó? " Tiểu ni cô e dè ngó chừng Tiêu Khả, chết sống không chịu tiến lên phía trước dù chỉ một bước, bộ dáng kia sao giống mấy kẻ ăn trộm bị bắt quả tang, mà kẻ trộm chân chính lại là Tiêu Khả đang cười híp mắt kia.
"Ngươi vừa gọi ta là . . . sư thúc? "
Tiểu ni cô sờ sờ cái đầu (Nguyệt: đầu bóng loáng thì sờ được cái gì?) "Người là trưởng bối, tất nhiên phải gọi người là sư thúc. " Xem ra sư thúc bị tà khí xâm nhập cơ thể thật rồi, không ngờ lại nghiêm trọng như thế !
Oa, ta thật sự là sư thúc !
Chợt Tiêu Khả mặt tối sầm, bất mãn nhìn chằm chằm vào tiểu ni cô. Tiểu ni cô trông cũng chỉ mới mười hai, mười ba tuổi đi, vậy mà gọi nàng nghe già như vậy. = =
Chả lẽ không thể gọi là sư tỷ sao? Thật là một đứa trẻ không lễ phép ! (Nguyệt: Liên quan? = =)
Không đúng, . . . sư thúc . . .
"Ta cũng là ni cô !?? " Tiêu Khả chỉ vào chính mình, theo phản xạ vuốt vuốt cái đầu.
Hoàn hảo, tóc vẫn còn. (Nguyệt: ni cô trường hợp đặc biệt ^^)
"Sư thúc, người không sao chứ? " Tiểu ni cô cảm thấy khó hiểu, sư thúc đúng là quá kỳ quái.

Tiêu Khả liếc mắt nhìn nàng, khoát khoát tay: "Đừng gọi ta là sư thúc, tỷ tỷ ta còn là một thiếu nữ tuổi thanh xuân xinh đẹp, cũng không có ước hẹn cùng ai (Nguyệt: dù rất muốn :v ), vậy nên ta không phải sư thúc, lại càng không phải ni cô !"
Nàng có bệnh mới đi làm ni cô ! Ni cô. . . Rất nhiều điểm đáng thương a, không được ăn uống thoải mái thì thôi, nhưng xấu đi lại là cả một vấn đề đấy nhá, khổ không kể xiết !
"Sư thúc sao có thể nói như vậy? Sao người lại không phải sư thúc? Con nghe Mộng sư tỷ nói rằng, sư thúc từ nhỏ tại Minh Nguyệt am (nhà tranh/nhà thờ ) tu hành đại thành, bàn về bối phận . . ."
"Cái gì !? Ngươi lặp lại lần nữa xem nào !" Tiêu Khả vọt tới trước mặt tiểu ni cô, nắm chặt ống tay áo của nàng, mở to mắt quát.
Làm sao có thể? Làm sao có thể? Tuổi thanh xuân khả ái, xinh đẹp động lồng người của nàng lại dành cho thân phận ni cô !? Nói ra ai mà tin được chứ !
Tin thế nào? Dù sao nàng cũng không tin ! (Nguyệt: Tiêu Khả bị chấn động tâm lý :v )
Tiểu ni cô chấn kinh, nghĩ thầm rằng tà khí của sư thúc quá nặng rồi, hai tay đan vào nhau nói: "Sư thúc, người chờ ở đây một lát để con đi mời sư thái tới khu trừ tà khí cho người !" nói đoạn liền chạy ra khỏi Thiển Thủy Các.
Tiêu Khả thất hồn lạc phách, đi tới bên giường, ôm lấy con cá gỗ nằm trên giường, một hồi lâu, nàng giơ con cá gỗ lên, nói to: "Ta làm sao lại xui xẻo như vậy a !! . . ." ( Nguyệt: vì ngày trước ngươi quá háo sắc )
Danh tiết của nàng ! Vẻ đẹp của nàng ! Tuổi thanh xuân của nàng ! (Nguyệt: của người ngươi trọng sinh vào chứ = =)
Vì sao nàng xuyên không lại không trở thành Thừa tướng ngàn vàng hay Vương phi, Hoàng hậu, kém cỏi nhất cũng phải là một phú nhị đại đích mễ trùng ( Nguyệt: cái này ta không hiểu ), thế nhưng tại sao lại là một ni cô ??!?
Dường như sau khi hôn trộm một tiểu soái ca lúc mười tuổi ( Nguyệt: ta đoán không sai mà ! Háo sắc từ thủa còn non :v ), nàng cũng chưa làm chuyện gì thất đức a, nàng là một lương dân sống rất có kỷ luật a !
Tiêu Khả vô lực, tay chân duỗi kiểu chữ 'Đại' (大) trên giường, miệng khẽ hát: "A . . . Đa yêu thống đích lĩnh ngộ . . . ( Tiếp nhận nỗi đau đớn khôn cùng )" Rồi nàng tung mình, rúc vào trong chăn rống to: "Tỷ tỷ ta không nên làm ni cô !!!!"
​ Ảnh hưởng rất nhiều đến vẻ bề ngoài a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận