Xuyên Không Thành Tiểu Ni Cô Tiêu Dao, Ương Ngạnh

Edit + Beta: Phong Hàn Nguyệt
"Sư thúc, người không thể ăn nó. Đây là sát sinh! Phá giới!" Như Thủy ôm tiểu bạch thỏ đang sợ hãi lui về phía sau, quên rằng sư thúc nàng đã phá giới từ lâu.
Tiêu Khả thu hồi ánh mắt tham lam lại, nghiêm mặt nói: "Ta nói ta muốn ăn nó lúc nào? Ngươi nhìn tỷ tỷ ta giống người sẽ khi dễ tiểu động vật như vậy sao?"
Như Thủy gật gật đầu thì bị Tiêu Khả cốc một cái vào đầu, liền sửa lại, lắc đầu nói: "Không giống!" Không giống người tốt a
~"Ngoan, sư thúc chỉ muốn ôm nó một cái, cùng vui đùa với nó một chút thôi, chắc chắn ta sẽ không ăn nó, thật!" bực mình, nàng không được tín nhiệm như vậy sao? Như Thủy đáng ghét!
"Nhưng sư thúc vừa nói thịt thỏ rất thơm ngon a." lại trở về vạch xuất phát.
Tiêu Khả nghiến răng nghiến lợi, thật chẳng có khiếu hài hước gì a, đây là ng
hệ thuật, nghệ thuật đó! Hiểu không? Quả nhiên nghệ thuật gia cũng rất cô đơn a.
"Sư thúc, Linh Nguyệt cô nương đã trở lại, sư thái gọi người đến Thiện phòng." Như Phi đi tới trước mặt, chắp tay trước ngực.
Tiêu Khả chớp chớp mắt, Linh Nguyệt trở lại? Được rồi, đi xem rốt cuộc là nàng là thần thánh phương nào, để cho lão ni cô nhớ mãi không quên.
"Được, đi thôi. Tiểu ni cô, ngươi ở lại đây trông con thỏ kia, chờ ta trở lại." Tiêu Khả quay người dặn dò Như Thủy, Như Thủy ôm chặt con thỏ, nhìn nụ cười không có ý tốt trên mặt sư thúc, nàng đoán chắc chắn là sẽ không có chuyện gì tốt.
Tiêu Khả thấy Như Thủy đề phòng nàng như phòng cướp, chăm chăm nhìn nàng, mắt híp lại, trong lòng âm thầm nói, đến khi nàng trở lại nhất định phải dạy dỗ tiểu ni cô thật tốt, hơn nữa phải chiếm được món thịt thỏ thơm ngào ngạt kia!

Nghĩ tới đây, Tiêu Khả tinh thần tràn đầy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi phía sau Như Phi, lại không kiềm chế được nở một nụ cười đắc ý.
Đi tới trước Thiện phòng của Tĩnh Hòa sư thái, Như Phi liền lui xuống, Tiêu Khả chắp tay nhếch miệng cười, đang định đẩy cửa phòng thì thấy Như Tâm cùng Như Nguyệt đi ra từ gian phòng.
"Sư thúc." Hai người thi lễ với nàng.
"Ừ." Tiêu Khả ngừng cười, mặt không chút thay đổi phất tay một cái. Liếc nhìn bóng lưng của các nàng, trực tiếp đi vào trong Thiện phòng.
"Tiểu thư..."
Tiêu Khả còn chưa đứng vững liền bị ôm chặt lấy.
Mặt cô gái đặt trên vai nàng, Tiêu Khả chợt cảm thấy một mảng áo của mình bị ướt, nháy mắt, hỏi sư thái phía trước, đây là chuyện gì?
Tĩnh Hòa sư thái biết ý, cười nhạt, nói với cô gái kia: "Linh Nguyệt, đừng vội vầng thế chứ."
Cô gái lau nước mắt, buông nàng ra, thanh âm hơi run rẩy, "Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh..."
Tiêu Khả nghe nàng khóc tới mức choáng váng đầu óc. Vị cô nương trước mắt này nhìn qua khoảng mười tám, mười chín, mặc một bộ quần áo làm bằng lụa mỏng màu lam nhạt, hốc mắt đỏ bừng, thì ra đây chính là Linh Nguyệt trong miệng các nàng a.
Tưởng nàng giống mấy tiểu ni cô trong Minh Nguyệt am, mặc áo bào màu xám, đầu cạo trọc, bóng láo nàng cùng Linh Nguyệt trong tưởng tượng của nàng khác nhau rất nhiều.
"Tiểu thư, người bây giờ cảm thấy thế nào? Có còn khó chịu hay không?" Linh Nguyệt khẩn trương nhìn Tiêu Khả, nàng cảm thấy tiểu thư hình như không biết nàng, thậm chí, từ khi vào trong Thiện phòng cũng không nói cùng nàng câu nào.

Tiêu Khả đi vòng qua nàng, đi tới cái bàn bên cạnh, ngồi xuống: "Không có gì, tất cả đều tốt."
"Đều do Linh Nguyệt, nếu không phải Linh Nguyệt lơ là cảnh giác, tiểu thư cũng sẽ không..."
"Linh Nguyệt không cần tự trách mình, cái này cũng không phải tại ngươi." Tĩnh Hòa sư thái an ủi. Muốn trách thì phải trách nàng, nàng không nên nói cho Tuyết nhi biết những sự tình kia, tất cả đều tại nàng.
"Cô cô, Linh Nguyệt vô dụn, không chiếu cố tốt cho tiểu thư, ngay cả Thiên Sơn Tuyết Liên cũng vậy...." Linh Nguyệt cúi đầu, nếu nàng có thể lấy lại Thiên Sơn Tuyết Liên sớm hơn, tiểu thư cũng không phải chịu nhiều đắng cay như vậy.
Tĩnh Hòa sư thái không đành lòng nhìn Linh Nguyệt tự trách mình, tiếp tục an ủi nàng: "Ta biết ngươi luôn tận tâm tận lực, Tuyết nhi cũng không trách ngươi." vừa nói, hai người cùng nhìn về phía Tiêu Khả đang nhíu mày.
Tiêu Khả lúc này chỉ cảm thấy đầu to như cái chấu, tiểu thư? Cô cô? Tuyết nhi? Thiên Sơn Tuyết Liên?
Đây là cái quái gì a??!! Ni cô còn có nha hoàn?
"Tiểu thư, người bị làm sao vậy? Người cảm thấy không thoải mái ở đâu ạ?" dứt lời, Linh Nguyệt bước nhanh tới trước mặt Tiêu Khả, kéo tay nàng, dòng ngón trỏ và ngón giữa đặt trên mạch ở cổ tay Tiêu Khả.
"Ngươi biết chữa bệnh?" Tiêu Khả vui mừng, không nghĩ tới là nàng lại có một người hầu hữu dụng như vậy.
Toàn thân Linh Nguyệt cứng đờ, hỏi: "Tiểu thư, tại sao người không biết Linh Nguyệt biết y thuật?" Nàng và tiểu thư cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ cách xa, nàng biết y thuật đừng nói là tiểu thư, ngay cả mọi người ở Minh Nguyệt am, ai cũng biết.
Tiêu Khả vỗ tay "lộp bộp", một bên Tĩnh Hòa sư thái than thở, giải thích: "Tuyết Nhi tỉnh lại đã như vậy rồi, cái gì cũng không nhớ, ngay cả chúng ta cũng quên, cả cả chính mình là ai cũng quên nốt...."
Linh Nguyệt có chút không thể tin được, nhìn Tiêu Khả nói: "Thật ạ?"

Tiêu Khả gật đầu thật mạnh mấy cái.
Linh Nguyệt mím môi, Tiêu Khả liếc thấy ánh mắt thương tâm của nàng, trong lòng không dễ chịu, vội an ủi, "Ngươi đừng cảm thấy thương tâm như vậy a, ta không phải vẫn còn sống hay sao?"
"Đúng vậy, còn sống mới là điều trọng yếu nhất." Tĩnh Hòa sư thái kiên định nhìn các nàng.
Lúc này, trong phòng tràn đầy một loại không khí khẩn trương, ba ngươi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nhau, ai cũng có tâm sự.
Từ khi Linh Nguyệt trở về, Tiêu Khả ngoại trừ ngủ ra, chính là trêu chọc Như Thủy, tới đoạt lấy tiểu bạch thỏ, cuộc sống gia đình tạm ổn trôi qua một cách nhàm chán.
Nhưng mà ở cùng với Linh Nguyệt những ngày qua, Tiêu Khả phát hiện người hầu của nàng không chỉ có dung mạo xinh đẹp, ngay cả tính tình cũng rất tốt, không phản đối ai, cái gì, làm gì, nhất là đối với nàng, so với muội muội ruột của mình còn hoàn hảo hơn.
Tiêu Khả cũng hỏi về chuyện trước kia của chủ nhân thân thể này, chẳng qua là cả Linh Nguyệt cũng lão ni cô đều nói với nàng, đã quên thì cứ quên đi, quên đi cũng là một chuyện tốt.
Chẳng qua nàng quấn lấy Linh Nguyệt cả ngày lẫn đêm, cầu xin Linh Nguyệt nói cho nàng sự thật, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, Linh Nguyệt cũng chỉ nói, các nàng từ nhỏ lớn lên ở Minh Nguyệt am, mà tên thật của Tiêu Khả (nguyên chủ của thân thể này) là Tiêu Ý Tuyết, về phần những thứ khác, Linh Nguyệt chết sống không chịu tiết lộ. Về phần đại phát tu hành (kiểu bắt dầu, khởi xướng, lập nên,...), thế nhưng, lão ni cô cho nàng một thân phận tại Minh Nguyệt am, ngay cả chính lão ni cô cũng không biết người khác gọi nàng là sư thúc, và rốt cuộc nàng có chức vụ gì.
Một điều nữa về nguyên chủ của thân thể này, Linh Nguyệt nói, đêm hôm đó, nàng đi ra ngoài gian phòng của lão ni cô liền không thấy bóng dáng, hôm sau mới phát hiện ra nàng ở sau núi, hấp hối.
Theo chuẩn đoán của Linh Nguyệt, chỉ có Thiên Sơn Tuyết Liên mới có thể cứu trị. Không để ý sự phản đối của lão ni cô, Linh Nguyệt tự mình chạy đến Tuyết Sơn tìm kiếm Thiên Sơn Tuyết Liên.
Nhưng tìm Thiên Sơn Tuyết Liên đâu có dễ dàng như vậy? Không nói đến trong năm mươi năm mới nở hoa, năm mươi năm kết quả, có thể tìm thấy hay không cũng không chắc chắn, huống chi Tuyết Sơn cao trọc trời, khắp nơi là vách đá. Vì thế mà lúc Linh Nguyệt đi nửa tháng không chỉ có tay không trở về mà suýt nữa mất mạng.
Tiêu Khả cảm động, ôm lấy Linh Nguyệt, sống trên đời có thể có một người hầu trung thành như vậy, còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Dĩ nhiên, nếu có thể gặp lại mỹ nam Ly Dạ kia thì còn tốt hơn nữa. (Nguyệt: không quên cơ à =v=)
"Tiểu thư, Linh Nguyệt không sao, chỉ cần thấy tiểu thư bình an vô sự, Linh Nguyệt yên tâm rồi." Linh Nguyệt cười nhẹ, dưới ánh trăng lộ ra vẻ đẹp nhu hòa như tiên tử.

Tiêu Khả gục trên vai nàng, thanh âm khàn khàn, "Ngươi.... tại sao lại tốt với ta như vậy?". Nàng là đứa con duy nhất trong nhà, mọi người đều nói con một thì được nhận tất cả yêu thương của gia đình, nhưng nàng từ nhỏ đã không có người quản qiaos, ba mẹ thì ngày ngày vùi đầu vào cồn việc, vẫn đưa nàng tới trường, tan học một là để nàng ở nhà, hai là đưa đến trường luyện thi. Người thân thi thoảng cũng chỉ hư tình giả ý hỏi han.
Lâu ngày, Tiêu Khả đã luyện thành thói quen, như vậy cũng không cần thiết.
"Tiểu thư thật biết nói đùa, Linh Nguyệt không đối tốt với người thì nên đối tốt với ai? Linh Nguyệt và người sống nương tựa lẫn nhau mà tiểu thư." Linh Nguyệt thấy ánh mắt của nàng, rất chân thành.
Tiêu Khả đột nhiên cảm thấy rất hâm mộ chủ nhân của thân thể này, không chỉ có một người hầu tốt như vậy, ngay cả lão ni cô cũng rất thương yêu nàng.
Mà nàng, có cái gì đâu?
Linh Nguyệt thấy vẻ mặt mất mát của Tiêu Khả, vội hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Tiêu Khả ngẩng đầu nhìn lên ánh sáng lộng lẫy trên trời, cười nhẹ, "Đẹp quá, lâu rồi ta chưa thấy bầu trời đẹp như vậy."
Lúc đi du lịch cùng ba mẹ hồi nhỏ nàng cũng từng thấy một lần, sau khi lớn lên cũng không chú ý nhiều lắm, bầu trời có hay không vẫn xinh đẹp như thường.
"Tiểu thư...." Linh Nguyệt nhíu mày, tiểu thư chưa từng dùng giọng bi thương như vậy để nói chuyện, ngay cả khi biết thân phận của mình vẫn đạm mạc như nước, huống chi, tiểu thư thường xuyên đứng cạnh cửa sổ nhìn bầu trời ngẩn người nha.
Chẳng lẽ sau khi trải qua một kiếp sinh tử, tiểu thư mới trở nên như thế?
Linh Nguyệt cắn môi, ôn nhu ôm Tiêu Khả vào ngực, muốn mượn cái ôm này đem ấm áp đến cho nàng.
Tiêu Khả tựa trên vai phải của nàng, nhìn những ngôi sao lấp lánh trên trời cao, phảng phất nhớ tới ngày trước, tựa vào ngực của mẹ, thật tốt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận