Xuyên Không Thành Tiểu Ni Cô Tiêu Dao, Ương Ngạnh

"Các ngươi đi trông chừng Minh Nguyệt am cho bổn tướng, nhất là lão ni cô và các nàng." Tô Phó Dương phân phó hạ nhân đang quỳ trên mặt đất nói.
"Vâng thưa đại nhân."
Một người trong đó ngẩng đầu hỏi: "Đại nhân, Thúy Trúc cùng Thanh Trúc..."
Tô Phó Dương trầm mặc một lúc, sắc mặt trở nên âm trầm, nói, "Thi thể của Thanh Trúc hiện đang ở Minh Nguyệt am, có cơ hội thì hỏa thiêu đi. Về phần Thúy Trúc..." làm động tác 'giết' với bọn họ.
Hạ nhân ngầm hiểu ý, cùng nhau lui ra ngoài.
Tô Phó Dương đứng xuất thần ngoài cửa, kế hoạch mấy tháng, an bài Thanh Trúc lấy thân phận Như Mộng lẫn vào Minh Nguyệt am, vốn tưởng rằng lần trước đã đắc thủ, ai ngờ Tiêu Tuyết Nhi lại không chết, ngay cả Linh Nguyệt cũng bình an vô sự trở về Minh Nguyệt am, mấy ngày trước, Thúy Trúc thất thủ, Dạ Vương lại ngáng chân vào, thầm nghĩ muốn tiêu diệt các nàng cũng không dễ.
Nhưng mạng của Tiêu Ý Tuyết, hắn nhất định phải lấy đi!

Tô Phó DƯơng xoay người, nheo mắt lại, một nữa thân thể chìm trong bóng đêm.
Tiêu Thiên Triệt a Tiêu Thiên Triệt, lão phu sẽ cho ngươi thấy, cuối cùng ai chết dưới tay ai!
Ban đêm, gió nhẹ thổi, Minh Nguyệt am hoàn toàn yên tĩnh, một bóng đen chợt lướt trên không trung, bay thẳng vào Tĩnh Hòa đường (phòng).
"Như thế nào?" Tĩnh Hòa sư thái nhìn người nọ.
"Đúng là người của bọn họ, ngày đó ta nghe thấy tiếng đánh nhau liền qua xem, trừ một người mặc áo đen che mặt ra, không nhìn thấy người nào khác." Hắn nói.
"Nói như thế, chắc chắn là Tô Phó Dương lấy cớ có án mạng đến bắt chúng ta." Tĩnh Hòa sư thái vẻ mặt trầm trọng, "Vì kế hoạch bây giờ, chỉ có thể để Tuyết Nhi cùng Linh Nguyệt xuống núi. Nhưng dưới chân núi tình hình phức tạp, ta sợ..."
"Tịch Nhi yên tâm, ta sẽ âm thầm bảo vệ các nàng thật tốt."
Lạc Ngân kiên định nhìn Tĩnh Hòa sư thái, lý do hắn sống là để bảo vệ tính mạng của các nàng, dù cho mình có phải mất mạng cũng không tiếc.
Ánh nến vàng nhạt, rải rác trong thiện phòng, nam tử si tình nhìn cô gái mà mình yêu mười mấy năm trước mắt.
Không khí trong thiện phòng thật yên tĩnh, khiến cho tiếng gõ cửa trở nên lớn hơn. Nam tử đang chuẩn bị nhảy ra từ cửa sổ, thấy người tới là Linh Nguyệt liền đứng lại.
"Cô cô, là con." giọng Linh Nguyệt từ ngoài cửa truyền vào.
Tĩnh Hòa sư thái mở cửa, vẻ mặt lo lắng của Linh Nguyệt liền đập vào mắt.
Linh Nguyệt đi vào trong, nhìn thấy nam tử đứng một bên, có chút vui mừng, không ngờ Lạc Ngân đang ở đây.

Linh Nguyệt nói, "Lạc Ngân thúc thúc."
Lạc Ngân gật đầu, hỏi, "Nguyệt nhi, chân của ngươi đã khỏi hay chưa?"
"Tốt rồi ạ, Linh Nguyệt còn chưa kịp cảm ơn Lạc Ngân thúc thúc." Linh Nguyệt mỉm cười, lần trước gặp kẻ xấu trên Tuyết Sơn, nàng suýt nữa bị rơi xuống vách đá, may mà có Lạc Ngân thúc thúc cứu giúp.
"Không có chuyện gì là tốt rồi." Lạc Ngân thở phào nhẹ nhõm.
Linh Nguyệt tới là vì chuyện ban ngày, nói chuyện cùng Lạc Ngân xong liền nhìn về phía Tĩnh Hòa sư thái.
Tĩnh Hòa sư thái biết ý, mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu nói, "Linh Nguyệt đừng lo, ta đã nghĩ kỹ rồi, ngày mai giờ Thìn, ngươi cùng Tuyết nhi xuống núi, Minh Nguyệt am... chỉ sợ không còn an toàn nữa.
"Nhưng mà cô cô phải làm sao bây giờ?"
"Không sao, không nghĩ đến Tô Phó Dương kia hạ độc thủ nhanh như vậy. Ít nhất nàng cũng không hạ lệnh."

"Cô cô, không bằng người rời đi cùng chúng con." Linh Nguyệt kéo tay Tĩnh Hòa sư thái, nàng sao có thể để cô cô ở lại Minh Nguyệt am một mình được.
Tĩnh Hòa sư thái vỗ vỗ tay nàng, "Không được, cô cô đã là người xuất gia, chỉ hy vọng ngươi và Tuyết nhi có thể bình an vượt qua, đã đủ rồi."
Kiếp này nàng chỉ có thể ở lại Minh Nguyệt am, chuộc lại lỗi lầm của mình.
"Cô cô..." Linh Nguyệt muốn khuyên tiếp nhưng lại bị Tĩnh Hòa sư thái ngăn lại.
Tĩnh Hòa sư thái nói, "Nguyệt nhi không cần nói nữa, cô cô đã quyết định rồi." nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Con về trước đi."
Linh Nguyệt cảm thấy khó xử, nàng biết cô cô đang đau lòng, vậy mà hết lần này tới lần khác nàng lại chẳng thể giúp được gì, mấp máy môi, cuối cùng bất đắc dĩ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận