Xuyên Không Thú Thế Thú Phu Ngoan Ngoãn Nghe Lời


“Đường Quả, bây giờ chúng ta về hang động đúng không?” Hổ Nha hỏi cô một cách thận trọng.

Đường Quả đảo mắt đi sang chỗ khác, ngừng nhìn Hổ Nha “Dẫn đường đi.”

Cô nên sống trong hang động nào? Điều này có nghĩa là cô thật ra có thể sống một mình trong cái hang khác đúng không? Vậy có nghĩa là tên Hổ Nha này đào một cái hố để cô nhảy vào, Đường Quả thầm cười lạnh trong lòng, làm tốt đó!

Nhưng mà nghĩ lại thì nơi này dương thịnh âm suy, lại có người có bốn cây tre xanh, Đường Quả quyết định đi theo Hổ Nha về hang của anh vẫn tốt hơn, ai mà biết nếu cô ở một mình một hang thì sẽ có chuyện gì xảy ra? Năng lực tự vệ trong lúc này của cô đang ở mức thấp nhất từ trước đến nay, nên nếu có thể không mạo hiểm thì đương nhiên tốt hơn hết là không mạo hiểm.

Còn Hổ Nha thì sẽ làm việc gì để ép buộc cô không?

Đường Quả cảm thấy mắt nhìn người của cô ấy không đến nỗi tệ, Hổ Nha sẽ không làm thế, nếu anh thật sự muốn ra tay thì...

Kết hợp đánh mà không thiết giữ mạng và không hề báo hiệu trước, cộng thêm vũ khí sắc bén cô mang theo bên người, Đường Quả tin rằng, dù là cô của hiện tại đi nữa, vẫn có thể giết chết một người không mang sự phòng bị vả lại còn thân cận với cô.

Mí mắt của Hổ Nha đột ngột hướng lên trên, đầy nghi ngờ và cảnh giác nhìn khắp bốn phía, sao tự dưng lại cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm thế này?

Tuy nhiên luồng khí nguy hiểm đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hổ Nha nhanh chóng thả lỏng.

“Đường Quả, đi bên này.” Hổ Nha mỉm cười chỉ đường, dẫn Đường Quả đi về phía bên trái, vừa đi vừa thỉnh thoảng cẩn thận nhìn trộm Đường Quả, tại sao anh cảm thấy cô dường như có chút không vui?

Đường Quả liếc Hổ Nha rồi không để ý anh nữa, im lặng đi theo.

Trên đường đi, tỷ lệ Đường Quả bị chú ý đến gần như đạt một trăm phần trăm, bất kể là già trẻ lớn bé nam nữ.

Những ánh mắt tò mò, hối tiếc, nóng bỏng, ngập tràn thù địch đều tập trung trên người cô.

Tuy họ đều chỉ nói rất nhỏ tiếng nhưng tiếng thì thầm vẫn không ngớt.

Nếu là người khác hoặc nghe không ra những người này đang nói gì, nhưng trong phạm vi trăm mét thì Đường Quả lại nghe được một chữ cũng không sót.

Điều họ bàn đến nhiều nhất là kỳ lạ rằng tại sao Hổ Nha lại chọn cô làm bạn lữ.

Mà thực ra với điều đó, Đường Quả cũng rất tò mò tại sao mà Hổ Nha lại muốn cùng cô kết thành bạn lữ.

Phạm vi tiếng thì thầm mà Hổ Nha nghe thấy càng rộng hơn, nhưng anh sợ Đường Quả sau khi biết được những người đó đang nói xấu về cô thì sẽ buồn lòng, cho nên ngoại trừ lén lút nhìn đám người đang lẩm lẩm bẩm, anh không thể làm gì nhiều hơn.

Vì cái nhìn chằm chằm của anh mà tiếng thì thầm đã thực sự giảm đi.

“Hổ Nha.”

Trong lúc Hổ Nha nhìn chằm đám người đó, một người phụ nữ dừng lại ở trước mặt bọn họ.

Lông mày của Đường Quả hơi nhướng lên, cô dừng bước.

Hổ Nha nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía người phụ nữ, sau đó anh nhìn Đường Quả một lần rồi mới nhìn người phụ nữ, “Ngươi có chuyện gì sao? Nếu cần giúp đỡ thì gọi thú nhân khác giúp đỡ, hiện tại ta phải dẫn Đường Quả về hang động ăn thịt nướng.”

Thông thường giống cái tìm thú nhân đều là nhờ thú nhân giúp đỡ công việc, vì đây là việc khiến giống cái vui vẻ nên bình thường thì thú nhân đều sẽ vui vẻ giúp đỡ.

Bây giờ giống cái mình thích đang ở ngay bên cạnh, Hổ Nha không nghĩ ngợi gì liền từ chối giúp đỡ giống cái khác, ngay bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng dẫn Đường Quả về hang động của mình.

Hổ Nha biết sau khi đã có giống cái mình thích, thì không nên tùy ý đi giúp đỡ giống cái khác, bởi vì như vậy sẽ khiến giống cái mà bản thân thích không vui, giống cái không vui sẽ không cùng anh kết bạn lữ và cùng anh giao bôi nữa, những việc kiểu đó anh không thể làm.

Trong lòng Hổ Nha có chút bực bội, lúc bình thường đều không có giống cái nào tìm anh, hôm nay đột nhiên xuất hiện một lúc hai người, trong bộ lạc không biết anh muốn cùng Đường Quả kết bạn lữ sao? Sao lại cản đường anh làm gì?

Hổ Nha cũng không nghĩ tới, bình thường rảnh rỗi anh đều ra ngoài săn bắt hoặc hái nhặt quả dại gì gì đó, hầu như ban ngày anh đều không ở lâu trong bộ lạc, giống cái họ muốn tìm anh giúp đỡ cũng không tìm thấy người.

Đường Quả không biết Hổ Nha có thật sự là không nhìn ra người phụ nữ đó có hứng thú với anh không, nhưng cô tin rằng Hổ Nha từ chối cố ấy như vậy nhất định khiến sắc mặt của người phụ nữ trở nên khó coi, cô chuyển tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ đó đã cứng đơ.

Bạch Mai luôn ở phía sau Đường Quả nhìn thấy người phụ nữ đang ở phía trước cản đường họ thì không thể vui nổi mà bíp miệng một tiếng.

Trước nay chưa từng thấy qua giống cái nào đến tìm a huynh của cô nàng, tại sao hôm nay lại đến hai người cản đường, như vậy lúc nào thì mới có thể để Đường Quả về đến hang động của a huynh đây.

Bạch Mai đi đến bên cạnh Đường Quả, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, nói: “Thanh Thanh, a huynh của ta phải dẫn Đường Quả về hang động, cậu có chuyện gì thì nhờ thú nhân khác giúp đi nhé, A huynh, chúng ta đi nhanh đi.”

“Được.” Hổ Nha lên tiếng đồng ý, dẫn đầu rời đi.

Đường Quả không kháng cự khi bị Bạch Mai kéo đi, khi đi ngang qua Thanh Thanh, quét mắt nhìn cô nàng một lượt, không ngờ tâm trạng của Hổ Nha không tệ, đoạn đường đi có hai người cản đường, xung quanh là ánh nhìn mang thù địch vẫn không ngớt.

Đoạn đường còn lại mặc dù vẫn còn tiếng lẩm bẩm, nhưng đa số người đều im lặng trở lại, chỉ nhìn hoặc làm việc của bản thân.

Cũng không còn ai lại đi ra cản đường, cho nên đám Đường Quả nhanh chóng đến được trước hang của Hổ Nha.

Hang của Hổ Nha nằm trên núi cách mặt đất khoảng nửa mét.

Nhìn sự khác biệt về màu sắc của phần phía dưới một phần ba cửa hang động, mắt Đường Quả bị lóa, màu sắc như vậy hơi giống dấu vết ngâm nước và phơi nắng lâu ngày.

Đường Quả quét mắt nhìn một lượt, cô nhận ra hang động này cách mặt đất nửa mét, lập tức xác nhận ý kiến của mình.

“Đường Quả, cậu nhìn xem, trư thú này là a huynh ta săn về được.” Giọng điệu Bạch Mai tự hào, một tay cô nàng nắm lấy tay Đường Quả, một ngón tay chỉ về phía trước nói.

Đường Quả dời ánh mắt nhìn con mồi được đặt ở khoảng không bên ngoài cửa hang, đó là một con lợn rừng to gấp đôi lợn rừng trưởng thành mà Đường Quả từng thấy, nơi đây gọi là trư thú sao?

“Đường Quả, cô có mệt không? Tại sao không vào trong hang nghỉ ngơi? Ta nướng thịt xong sẽ mang cho cô." Hổ Nha chỉ vào hang động của mình.

Đường Quả nghe vậy thì nhìn Hổ Nha, sau đó nhìn về phía hang động Hổ Nha chỉ, nghĩ tới hang động của Tế Ti chỉ trải trên mặt đất một tấm da thú làm giường nên lập tức đi tới đó.

Sau này dù sống ở hang động nào cũng phải kiểm tra mới yên tâm, nếu có điều gì không thể chấp nhận được thì để Hổ Nha thay đổi càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ không thể ngủ ngon được, với tình trạng thể chất hiện tại của cô, đó là một vấn đề lớn.

Đi lên dốc để vào hang, vì ở tầng thấp nhất và phương hướng có vấn đề nên hang này không sáng bằng hang Tế Ti, tuy bên trong có hơi tối nhưng Đường Quả vẫn có thể nhìn rõ.

Hang động này lớn hơn hang động của Tế Ti một chút, bên phải hang có một đống xương trắng lớn, đám xương đó còn đi sâu vào bên trong một đoạn...

Mắt Đường Quả hơi nheo lại, nơi này vốn dĩ trước đây là nơi đặt con mồi, bởi vì dưới chân vách núi có vết máu, trên mặt đất còn có mấy chiếc lá lớn che phủ.

May mắn là trong hang động này còn có không có mùi đặc biệt.

Bên trái hang động có trải một tấm da thú trên mặt đất, xem ra tối nay nếu cô muốn có một giấc ngủ thoải mái thì phải nhờ Hổ Nha tìm cho cô ít cỏ khô hoặc lá cây để trải giường mới ổn.

Cách da thú trên mặt đất cách đó một khoảng vào trong, có để rất nhiều da thú đủ loại và màu sắc xếp chồng lên nhau ở đó.

Sau khi nhìn vào hang động, Đường Quả quay người bước ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui