Xuyên Không Thú Thế Thú Phu Ngoan Ngoãn Nghe Lời


“Đường Quả, cô đến rồi.

” Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả đi ra khỏi hang động của anh trai mình, ánh mắt sáng lên, mỉm cười đi về phía cô.

Đường Quả nhìn Hổ Liệp, gật đầu rồi nhìn Hổ Nha.

Hổ Nha đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Đường Quả, anh lột bỏ hoàn toàn da trư thú, sau đó quay đầu nhìn Đường Quả, cười nói: "Cô không đi nghỉ ngơi sao? Hay là cô muốn gì đó? Cô muốn gì cũng có thể nói với ta, đợi lát nữa ta sẽ mang về cho cô sau.



Nhìn Hổ Nha với năm móng vuốt đẫm máu, Đường Quả không có vẻ gì là kinh ngạc, nhưng tâm trạng cô hơi tệ, món thịt nướng sáng nay cô ăn không lẽ bị cắt như thế này sao? Những cái móng vuốt đó, anh đi trên mặt đất, Hổ Nha có rửa tay trước khi cắt thịt không?

“Anh đã rửa tay chưa?” Đường Quả mở miệng phun ra những lời này.

"Đường Quả, cô có muốn rửa tay à? Lát nữa ta đi lấy nước cho cô.

" Hổ Nha cười nói.

Đường Quả không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên, vừa mở miệng vừa kiềm chế cơn tức giận: “Tôi hỏi anh trước khi lột da thú có rửa tay không, à không, là rửa móng vuốt.



“Rửa móng vuốt? Không có.

” Hổ Nha thành thật trả lời, sau đó nghi hoặc nhìn Đường Quả, anh hỏi: “Trước khi lột da có cần rửa móng vuốt không?”

Đường Quả giơ tay lên xoa trán, cô có thể xác định món thịt nướng cô ăn lúc sáng vẫn chưa được rửa sạch, cô kìm nén cảm giác kích động muốn chửi rủa, nhìn Hổ Nha: “Đi rửa móng vuốt sạch sẽ kỹ càng cho tôi, rửa cho sạch sẽ rồi mới tiếp tục cắt thịt.



Không cần phải suy nghĩ về dụng cụ cắt thịt nữa, bởi vì tất cả những gì cô nhìn thấy dọc đường là những người đàn ông lột da và cắt thịt bằng móng vuốt sắc nhọn.

Không nhìn thấy dù chỉ là một công cụ thô sơ như dao đá và dao xương, mà lúc này cô sẽ không lấy ra lưỡi dao sắc bén mà cô giấu trên người, mặc dù những người ở đây dường như không có ác ý gì với cô.

“Ồ, được rồi, bây giờ ta đi rửa móng vuốt.

” Hổ Nha tâm tình vui vẻ mà đứng dậy, lấy tiền đề là tính mạng của giống cái mình thích không bị uy hiếp, anh nhất định phải tuân theo yêu cầu của giống cái mình thích.

Nhìn thấy Hổ Nha chuẩn bị rời đi, Đường Quả lại nói: “Chờ một chút, lấy da của trư thú đem đi rửa sạch máu luôn.



Thứ đó đẫm máu như vậy mà bọn họ lại có thể ăn một cách vui vẻ như vậy.

Đường Quả liếc nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy chán ghét.

“Ồ, được thôi.

" Hổ Nha vẫn mỉm cười đáp lại, khoác tấm da thú lên vai, một tay nhấc con trư thú lên rồi vác nó lên vai, sau đó anh lại nói với Hổ Liệp: "Hổ Liệp, ngươi đi kêu Bạch Mai đến nhà a mẫu lấy hoa quả cho Đường Quả ăn, Đường Quả, cô đợi ở đây, ta rửa xong sẽ quay lại.

"

“Được thôi a huynh.

” Hổ Liệp lớn tiếng đáp lại.

Đường Quả nhìn Hổ Nha thoải mái cõng con trư thú còn lớn hơn mình, nghĩ nghĩ một lát: “Tôi đi cùng anh.



Cô nghĩ tốt nhất nên đi theo quan sát, dù sao thịt cũng đã vào bụng cô, cô lại không muốn ăn hỏng dạ dày của mình trước khi cơ thể kịp phục hồi.

Nếu không có điều kiện thì cô vẫn có thể chịu đựng được, bây giờ có điều kiện thì bất kể thế nào cô cũng phải làm thực phẩm sạch hơn một chút mới được.

“Không cần.

” Vừa nghe Đường Quả nói, Hổ Nha liền theo bản năng phản đối: “Cô nên nghỉ ngơi ở đây đi, ta sẽ quay lại ngay.



Chỉ sợ anh vội về mà chưa rửa sạch thịt đó, Đường Quả thầm chửi một câu, ánh mắt kiên định nhìn Hổ Nha: “Tôi muốn đi.



Nhìn thấy ánh mắt của Đường Quả, Hổ Nha không thể lập tức phản đối, nhưng anh càng vui hơn khi Đường Quả muốn đi theo mình, Đường Quả quả nhiên là rất thích anh, nếu không thì sao anh lại đi theo anh.

“Được rồi, đi thôi.

” Hổ Nha nói với nụ cười rạng rỡ hơn.

“Ta! " Hổ Liệp nhìn thấy Đường Quả muốn đi theo Hổ Nha, hắn cũng muốn đi cùng.

“Hổ Liệp a huynh, lại đây.

" Bạch Mai ra khỏi hang động bên cạnh Hổ Nha, nhìn Hổ Nha và Đường Quả với đôi mắt mỉm cười.

Tế Ti nói nếu ca ca và Đường Quả ở cùng nhau thì không được trò chuyện với họ, nếu không Đường Quả sẽ không đồng ý kết bạn lữ với a huynh, cho nên cô không được để người khác đi tìm a huynh và Đường Quả trò chuyện.

Nghe được lời nói của Bạch Mai, Hổ Liệp đành phải ở lại, Đường Quả vốn đã đi theo Hổ Nha quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Mai và hang động phía sau cô, Trong hang động đó!

A mẫu của Hổ Nha lẽ ra nên sống ở đó, nhưng vẫn chưa thấy bà đi ra, cũng không biết bà sẽ là người như thế nào, nếu bà là người khó hòa hợp!

Các kiểu thái độ khác nhau của các bà mẹ chồng hiện đại khi họ nhìn thấy những người bạn nữ xung quanh con trai (cốt truyện của bộ phim truyền hình tình cờ xem được) lướt qua trong tâm trí Đường Quả.

Đường Quả cau mày, nếu đã như vậy thì cô có nên ra tay không?

Suy xét tốc độ của Đường Quả, Hổ Nha dọc đường đều đi rất chậm rãi.

Suốt đường đi, mặc dù lần này vẫn có rất nhiều người ngước mắt nhìn họ, nhưng cũng không có ai nói xấu Đường Quả, dù sao điều cần nói cũng đã nói xong từ lâu.

Ngoài ra, bởi vì mọi người đều bận rộn nướng thịt, thú nhân ra ngoài săn mồi nguyên ngày, nếu có thời gian sẽ nướng vài con mồi mới săn được để lấp đầy bụng.

Nhưng khi không có thời gian họ chỉ có thể nhịn đói cho đến khi mang được con mồi về bộ tộc mới có gì để ăn, hôm nay cũng không có thời gian dừng lại để ăn thịt nướng.

Tất nhiên, cũng có nhiều người thắc mắc tại sao Hổ Nha lại mang theo con mồi đi về phía sông, chỉ sau khi ánh mắt của họ chạm vào mắt Hổ Nha.

Những thú nhân lớn tuổi không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý mà không nói gì, những thú nhân trẻ tuổi tránh ánh mắt của Hổ Nha, trong khi những con khác lại nhìn Hổ Nha bằng ánh mắt hiếu chiến hoặc đang chờ xem một màn diễn kịch.

Chỉ vì Hổ Nha trong mắt tràn đầy tức giận: Ai dám làm anh không vui, sau bữa tiệc nướng thì đánh nhau!!

Thực lực của Hổ Nha mọi người đều rõ ràng, rất nhiều thú nhân cho rằng không có chuyện gì thì tốt nhất không nên bị đánh, hơn nữa rất nhiều trong số họ là những thú nhân không có bạn lữ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu đánh nhau với Hổ Nha bị coi là theo đuổi tiểu giống cái mới đó? Sau này bọn họ làm sao để khiến cho giống cái mình thích vui vẻ được?

Về phần các giống cái, phần lớn đều tò mò nhìn quần áo của Đường Quả, một số ít giống cái nhỏ tuổi nhìn cô với ánh mắt ác ý.

Nhưng ánh mắt của Hổ Nha khiến bọn họ có chút sợ hãi, tuy biết thú nhân sẽ không tấn công giống cái bọn họ, nhưng ánh mắt của anh vẫn khiến bọn họ sợ hãi, nên ánh mắt thù địch cũng thu liễm lại rất nhiều.

Trên đường đi, Đường Quả nhìn những người đó tùy tiện ném xương và nội tạng của con mồi xuống đất, máu của con mồi thấm vào đất nhuộm thành màu nâu sẫm, còn những người ngồi bên cạnh dùng cành cây xiên con mồi trên lửa.

Đường Quả không khỏi khẽ nhíu mày, lẽ nào ở đây thịt nướng là món ăn chủ yếu và duy nhất? Ngoài ra trong môi trường vệ sinh như vậy, vi khuẩn bay đầy trời.

Nhìn thấy Hổ Nha càng ngày càng rời xa khỏi đám đông, tiếng nước chảy róc rách dần dần lọt vào tai cô, nhưng lúc này Đường Quả khẽ cau mày, bởi vì cô cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa hình như tình trạng cơ thể còn yếu hơn cô nghĩ rất nhiều.

Hổ Nha nghe được hô hấp của Đường Quả dần dần nặng nề, không khỏi quay đầu lại nhìn cô, thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh không khỏi quan tâm hỏi: “Cô mệt à? Chúng ta đã đến rồi.



Hơi thở hổn hển, Đường Quả ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một con sông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui