Đến phòng để Trư thú, Hổ Nha đặt vài tảng đá lớn đầy nước sang một bên, giơ tay duỗi móng vuốt cắt một cái chân sau của Trư thú ra.
"Hổ Liệp, đưa cái này qua cho tộc trưởng đi." Hổ Nha đưa mắt nhìn Hổ Liệp, thấp giọng gọi một tiếng.
Hổ Liệp liếc nhìn Đường Quả, cũng nhỏ giọng nói: "Vâng A huynh."
Lon ton chạy đến bên cạnh Hổ Nha, Hổ Liệp cúi đầu cắn lấy nửa cái đùi lợn rừng rồi nhanh chóng chạy đi.
Cái chân sau đó được đưa cho Tộc trưởng bên kia, để Tộc trưởng phân phối cho những Thú nhân đơn độc không còn khả năng săn bắn trong bộ lạc, cùng với đám Ấu tể không có cha mẹ nuôi.
Trong bộ lạc, mỗi Thú nhân ra ngoài đi săn, con mồi săn được đều sẽ phân một phần cho Tộc trưởng phân phối.
Không ai phản đối quyết định này, bởi vì tất cả đều hiểu rõ rằng sự tồn tại của bộ lạc là nhờ vào sự nỗ lực chung của mọi người.
Họ càng hiểu rõ hơn rằng những Thú nhân không thể ra ngoài đi săn cùng với Ấu tể kia trở nên như vậy đều là vì họ đã săn bắn và canh gác cho bộ lạc.
Hơn nữa, không ai có thể đảm bảo rằng một ngày nào đó bản thân và đời sau sẽ không trở thành một trong những thành viên ấy, cho nên mọi người đều không phàn nàn về việc phải chia sẻ một phần này.
Vốn dĩ Đường Quả muốn nhắm mắt dưỡng thần khôi phục thể lực, nhưng không ngờ, trong khi nghe những lời nói to nhỏ xem như khá ồn ào của những người này, cô lại dần chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.
Hổ Nha dùng gậy gỗ đã rửa sạch xiên Trư thú đặt lên lửa nướng.
Đột nhiên, anh phát hiện hơi thở của Đường Quả càng lúc càng trở nên sâu và đều đặn, trong nháy mắt khuôn mặt cô cũng trở nên thả lỏng hơn.
Nhìn thấy điều này, ánh mắt Hổ Nha cũng tràn ngập niềm vui.
Nhưng giây tiếp theo, trong mắt Hổ Nha xuất hiện vẻ do dự, anh không biết có nên ôm Đường Quả về trong hang động hay không, anh có chút sợ khi đến gần sẽ đánh thức cô.
Thực ra trong lòng Hổ Nha đã sớm nghi ngờ Đường Quả có lẽ không phải là một giống cái bình thường, mà vừa nãy ở bờ sông, ánh mắt của cô đã chứng thực suy đoán của anh, ánh mắt ấy thực sự không phải là thứ mà một giống cái bình thường có thể có.
Trước khi bị trúng độc, Đường Quả chắc chắn cũng là một tiểu giống cái mạnh mẽ không kém gì Thú nhân bình thường.
Nhưng vì bị độc, hiện tại cô yếu đến mức không thể so sánh được với tiểu giống cái bình thường.
Hổ Nha thầm quyết định, sau này anh nhất định phải bảo vệ cô thật tốt!
Cuối cùng, Hổ Nha vẫn không ôm Đường Quả trở về sơn động, bởi vì lúc anh thử thăm dò tiếp cận cô, trên mặt cô liền xuất hiện động tĩnh, vì vậy anh không dám lại gần nữa.
Đường Quả không biết mình đã ngủ bao lâu, nhưng khi cô tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, cô liền ngửi thấy mùi thơm đậm đà của thịt nướng quẩn quanh dưới mũi.
Dù giấc ngủ này khiến cơ thể cô có chút khó chịu, nhưng Đường Quả cảm thấy tinh thần của mình rất tốt.
Nhìn người đến người đi trước mặt, hơn còn là đám người vẫn còn rất xa lạ với cô, trong lòng Đường Quả thầm kinh ngạc, vừa rồi làm sao cô ngủ quên mất vậy?
"Đường Quả, cô tỉnh rồi, cô xem bát đá lớn này nên làm thế nào?" Hổ Nha vội vàng lên tiếng hỏi, ngay khi để ý thấy Đường Quả đã tỉnh.
Khi nước trong bát đá bắt đầu sôi, thấy Đường Quả vẫn còn đang ngủ, Hổ Nha không muốn làm phiền cô, chỉ có thể tự mình thỉnh thoảng liếc nhìn bát đá.
Sau khi thấy nước trong bát đá đó ngày càng giảm, lại nhìn Đường Quả không có dấu hiệu tỉnh lại, Hổ Nha quyết định giảm lửa xuống, nhưng vẫn luôn duy trì ở trạng thái nước sôi, như vậy nước trong bát đá không cạn quá nhanh.
Khi Đường Quả tỉnh lại, cô nhanh chóng kìm nén sự ngạc nhiên và nhìn quanh.
Cái nhìn đầu tiên của cô là Hổ Nha đang cầm một cây gậy gỗ xiên Trư thú bị mất chân sau nướng trên lửa.
Nhìn màu sắc của thịt, Đường Quả biết rằng Hổ Nha nhất định đã duy trì tư thế này rất lâu, mà trông bộ dáng của anh vẫn còn rất thư thái, khiến cô không khỏi thán phục lực cánh tay của anh thật mạnh!
Ngồi bên đống lửa, Hổ Nha thấy Đường Quả đang nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, anh không khỏi chớp mắt, tiếp đó mỉm cười xoay gậy gỗ trong tay, Trư thú cũng đổi mặt theo, tiếp tục nướng đều trên lửa.
Đường Quả thích lực cánh tay mạnh mẽ này của anh sao? Quả nhiên giống cái đều thích Thú nhân cường tráng.
Trong lòng Hổ Nha không giấu nổi niềm vui.
Sau khi thán phục qua đi, Đường Quả liền dời ánh mắt sang chỗ khác.
Cô không khỏi cười nói với Hổ Nha sau khi nhìn thấy món canh tim lợn đang sôi trong nồi đá trên ngọn lửa nhỏ: “Còn biết dùng lửa nhỏ để nấu, làm rất tốt.”
Nhìn thấy nụ cười này trên mặt Đường Quả, Hổ Nha vốn dĩ bởi vì Đường Quả quay đầu đi mà tâm trạng có chút buồn bã, tức khắc anh mỉm cười khoe hàm răng trắng.
Đường Quả đứng dậy, duỗi người một cái, cảm thấy xương cốt kêu lên vài tiếng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Nhưng ngay sau đó, cô lại cảm thấy cơ thể mình có chút vô lực không muốn động.
Đường Quả đặt mông ngồi lại hỏi: “Hổ Nha, cái vỏ sò muối đó đâu rồi?”
"Ta sẽ đi lấy cho cô." Hổ Nha tiện tay cắm cây gậy gỗ xuống đất và đứng dậy từ bên cạnh đống lửa rồi lao vào hang động của mình.
Đường Quả nhìn cây gậy gỗ cắm chặt trên mặt đất cứng cáp, trong lòng một lần nữa thán phục lực cánh tay mạnh mẽ của Hổ Nha.
Bạch Mai và Hổ Liệp ngồi trên đất thấy Đường Quả nhìn về phía bọn họ, ban đầu bọn họ chỉ có đôi mắt mỉm cười nhìn cô, nhưng ngay lập tức cả hai đồng loạt cong miệng tặng Đường Quả một nụ cười thật tươi.
Đường Quả mỉm cười đáp lại, dù thời gian chung sống không lâu, mặc dù cô biết họ đối xử tốt với mình là vì hi vọng cô có thể kết thành bạn lữ với Hổ Nha.
Tuy nhiên, họ chưa từng có ý định mạnh mẽ ép buộc cô vì việc này, vì vậy cô không ngại đối xử chân thành với họ, còn về những người khác, cô chưa muốn suy nghĩ tới lúc này.
Hổ Nha nhanh chóng đưa cho Đường Quả chiếc vỏ sò sáu tầng to bằng nắm tay cô, nói: “Muối này đều cho cô dùng, uống nước muối nhiều mới có thể có sức lực hơn.”
Nhìn thấy chiếc vỏ sò này, Đường Quả liền biết rằng suy đoán của cô không sai, Diêm quả này thực sự là vật quý giá.
Đường Quả nhận vỏ sò, xé mở da thú bao xung quanh để nhìn muối bên trong, phát hiện ra rằng muối không sạch lắm, có chút ố vàng, và hạt muối lớn nhỏ không đều.
Tuy nhiên, cô cũng có thể hiểu rằng muối ở đây không thể nào trắng và mịn như muối ăn ở thế giới của cô.
“Đường Quả dậy rồi, đúng lúc thịt nướng có thể ăn rồi.” Bạch Hà đi ra từ hang động bên cạnh, mỉm cười nhìn Đường Quả.
Đường Quả vừa nâng mắt lên đã thấy một người bị tay trái Bạch Hà vòng qua thắt lưng kẹp dưới nách, đỉnh đầu đầy tóc rối bù xõa trước mặt, phía sau là đôi chân chần, treo trên thắt lưng ông.
Trong nhất thời Đường Quả: “...”
Bạch Hà không chú ý tới biểu cảm nghẹn họng không nói nên lời của Đường Quả, ông bước sang một bên, sau khi thả người trên tay xuống giẫm hai chân lên mặt đất rồi lại cẩn thận từng li từng tí dìu bà ngồi xuống đất.
Bất ngờ, Bạch Hà quay đầu nhìn Đường Quả, sau đó ánh mắt ông chuyển sang tảng đá mà cô đang ngồi.
Ngay lập tức, ông tìm một tảng đá bằng phẳng khác để người phụ nữ kia có thể ngồi xuống.
Ánh mắt đó của Bạch Hà xém chút nữa dọa chết Đường Quả rồi, còn tưởng ông đã nhận ra cái gì chứ!
"Ngồi như vậy cảm thấy thế nào?" Bạch Hà dịu giọng hỏi người phụ nữ đó.
"Ừm, khá tốt." Người phụ nữ đó cười khẽ gật đầu nói.
Lúc này Đường Quả mới nhận ra đó là một người phụ nữ, xem thái độ này của Bạch Hà thấy rằng ông không hề tỏ ra không thích người phụ nữ đó.
Nhưng tại sao ông lại đưa người phụ nữ này ra ngoài như vậy?
Chỉ thấy người phụ nữ đó ngước nhìn Đường Quả, vẻ mặt suy yếu cười nói: "Cô chính là Đường Quả phải không? Ta là A Lan, A mẫu của Hổ Nha."