Đường Quả nhìn Hổ Nha với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu đói, tôi sẽ tự ăn cho no, anh yên tâm, tôi sẽ không để mình phải chịu đói.
” Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ để bụng của mình bị đói.
Hổ Nha nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ quan sát bụng phẳng lì của Đường Quả, lập tức lộ ra vẻ không thể tin vào lời nói của Đường Quả.
“Có phải cô không thích ăn những loại thịt này không?” Hổ Nha hỏi, giọng điệu lộ rõ vẻ lo lắng, nhớ lại buổi sáng Đường Quả chỉ ăn một ít thịt nướng gấu đen.
“Cũng được, tôi không kén ăn đâu.
” Đường Quả nhìn đi chỗ khác.
Hổ Nha cau mày, nhìn vẻ mặt Đường Quả thoải mái cũng không bất mãn, anh chợt cảm thấy không biết phải nói gì.
Đường Quả không để ý đến ánh mắt của Hổ Nha, cô dùng tay phải chống cằm nhìn xung quanh.
Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên.
“Bạch Hà, ngươi mang tảng đá lớn này về làm gì vậy?” Một giọng nam mạnh mẽ bất ngờ vang lên.
Nghe thấy tiếng động, Hổ Nha đứng dậy, Đường Quả cũng đứng dậy mà đi theo, cả hai giương mắt nhìn về phía Bạch Hà đang sải bước trở về, trên vai còn vác một tảng đá lớn cao ngang chân.
Hổ Nha lập tức bỏ miếng thịt nướng còn lại trong tay xuống, nhanh chóng tiến tới bên cạnh Bạch Hà: “A phụ, để con làm.
”
Nói xong không cho Bạch Hà có cơ hội lên tiếng, Hổ Nha nắm lấy tảng đá lớn từ tay Bạch Hà và dễ dàng đặt nó lên vai mình.
Tuy rằng Bạch Hà không thích Hổ Nha dong dài lôi lôi kéo kéo, nhưng điều ông lo lắng nhất lúc này là liệu A Lan có đang đói không, ông đã mất quá nhiều thời gian để mang tảng đá lớn này về.
Khi thấy Hổ Nha bước về phía mình, Đường Quả không khỏi nhướng mày, thực lực của anh dường như vượt quá dự liệu của cô, không, anh không phải là người duy nhất, thực lực của những người đàn ông nơi đây có lẽ còn lớn hơn cô nghĩ.
Giờ đây Bạch Hà không còn gánh nặng nào, bỗng nhiên tăng tốc bước chân đi về phía sau, nhìn thấy nồi đá chứa canh tim lợn trước mặt A Lan, ông không khỏi liếc nhìn Đường Quả với ánh mắt ôn hòa hơn.
Nhìn A Lan ăn canh tim lợn, bà không còn cảm thấy buồn nôn như trước khi ăn thịt nướng nữa, Bạch Hà mỉm cười rạng rỡ, trong lòng không còn chút phản đối nào với đề nghị của Đường Quả về việc nấu tim lợn.
Hổ Nha cũng muốn nhanh chóng quay lại, nhưng khi thấy Đường Quả nhìn anh chăm chú, anh quyết định từ bỏ ý định đó, thậm chí anh còn ưỡn ngực, bước đi vững chãi và ngẩng cao đầu.
Dáng vẻ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực của Hổ Nha thu hút không ít ánh nhìn của giống cái chưa kết bạn lữ, trong đó đương nhiên cũng có sự thù địch của những thú nhân chưa kết bạn lữ.
Đường Quả cảm nhận được bầu không khí đang dần thay đổi, cô liếc nhìn Hổ Nha một vòng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cô có cảm giác như thể mình đang tham gia vào một vở kịch.
Bởi vì không có cảm giác buồn nôn, nên tâm trạng A Lan vô cùng tốt, bà mỉm cười nói với Bạch Hà: “Ông đi ăn thịt nướng trước đi, ta đã có món này để ăn rồi, mùi vị rất ngon, ta còn không ngờ thịt có thể được làm được như vậy.
”
Bạch Hà, nhìn thấy bát đá trước mặt A Lan vẫn còn hơn nửa chén canh lòng lợn, ông mỉm cười gật đầu với A Lan, đồng ý đi ăn thịt nướng trước.
Thậm chí còn không thèm rửa tay, Bạch Hà bước thẳng đến chỗ nướng thịt và giơ móng vuốt lên!
Đường Quả vừa nhìn thấy hành động của Bạch Hà,mở miệng định nói gì đó, chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy móng vuốt sắc nhọn của Bạch Hà quét qua, trong tay ông nắm lấy một cái chân trước to lớn.
Đường Quả câm nín.
Nhận thấy Đường Quả không còn chú ý đến mình, Hổ Nha nhanh chóng bước đến, đặt tảng đá lớn xuống, rửa sạch tay, và sau đó ngồi xuống bên cạnh Đường Quả, tiếp tục ăn thịt nướng.
Đường Quả không khỏi nhướng mày, cô không ngờ Hổ Nha lại có thể nhớ được chuyện quan trọng của mình, nhìn đám người Bạch Hà tùy ý lấy đồ ăn, cô biết việc rửa tay trước khi ăn thịt nướng.
không phải thói quen của họ ở đây.
Bầu trời dần tối, nguồn sáng duy nhất là những ngọn lửa đang dần dần cháy lên.
Hổ Liệp đã chạy đi chơi với đám ấu tể của thú nhân khác sau khi ăn xong, trong khi Bạch Mai ngồi cạnh A Lan, trò chuyện về những loại thảo dược mà Tế Ti đã đã dạy cho cô nàng sáng hôm nay.
Sau khi Bạch Hà ăn xong món thịt nướng, ông bắt đầu dùng móng vuốt sắc nhọn đào tảng đá lớn.
Hổ Nha cũng đang dùng móng đào tảng đá này.
Đường Quả ngạc nhiên trước khả năng sử dụng móng vuốt của họ, móng vuốt sắc bén kia còn có thể sử dụng như vậy sao?! Móng vuốt cứng và sắc, nhưng tại sao vết hằn trên đá lại có cảm giác quen thuộc?
Nhìn về phía hang động, dưới ánh lửa, Đường Quả kinh ngạc khi thấy những vết xước trên hang giống với những vết mà Bạch Hà và Hổ Nha đã tạo ra trên đá, liệu hang động này có phải là kết quả của việc Bạch Hà và Hổ Nha sử dụng móng vuốt của họ để đào không?!!
“Ngao ~” Đột nhiên có một tiếng hú chói tai vang lên.
“Hống ~” Như để đáp lại, một tiếng gầm khác ngay lập tức vang lên.
Đường Quả ngẩng đầu nhìn thấy cách cô một khoảng không xa có hai người đàn ông đang lao thẳng vào nhau, cơ thể va vào nhau: “Phanh!”
"Ngao ~"
"Hống ~"
Bên kia còn có tiếng hú hét, Đường Quả quay lại thì thấy ở đó có hai người đang đánh nhau.
Bên tai không ngừng vang lên tiếng hú, Đường Quả nhìn bốn phía, thấy hai người đang đánh nhau, đây là hoạt động sau bữa tối sao??
Những người không đánh nhau thì rút lui ra xung quanh, để những người đang đánh nhau ở khoảng trống ở giữa chia thành nhiều địa điểm đánh nhau, người xem trận đấu đều đang đứng hoặc ngồi xung quanh, hò hét, đùa giỡn không ngừng khiến nơi đây bắt đầu trở nên rất sôi động.
Những người đứng xem không chỉ đứng nhìn mà còn có người đứng thay thế bên thua để tiếp tục đấu với bên thắng.
Hổ Nha nhìn thấy ánh mắt của Đường Quả đang nhìn chằm chằm vào thú nhân đang chiến đấu, động tác đào đá không khỏi tăng tốc lên, anh muốn nhanh chóng đào ra cái bát đá rồi ra đánh một trận để cho Đường Quả xem thân thể anh so với các thú nhân kia cường tráng như nào.
“Đường Quả, a mẫu bảo ta đưa nước này cho cậu uống.
” Bạch Mai cầm một bát gỗ đựng nước nóng đi tới trước mặt Đường Quả, tươi cười rạng rỡ đưa cho cô.
Đường Quả thu lại ánh mắt, cô nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Bạch Mai, sau đó liếc nhìn bát nước, rồi ngẩng đầu nhìn thấy A Lan ngồi ở bên kia ôm một bát nước nóng bằng gỗ, mỉm cười gật đầu với cô.
Mỉm cười đáp lại, Đường Quả nhận lấy chiếc bát gỗ mà Bạch Mai đưa tới, mở miệng: “Cảm ơn Bạch Mai, cũng cảm ơn a mẫu của cậu.
”
"Được.
" Bạch Mai mỉm cười nhìn Đường Quả một cái, sau đó quay trở lại chỗ A Lan.
Đường Quả thổi nước trong bát gỗ, nhấp một ngụm nhỏ, rồi lại ngước mắt lên quan sát cuộc chiến đang diễn ra, người tham gia thi đấu đều thay đổi liên tục, nhưng những trận chiến đó đều là trận đấu trực diện, không có bất kỳ kỹ năng nào, chỉ cứng đối cứng mà đánh, cô cũng không biết đây đã là toàn bộ sức mạnh của họ chưa hay họ vẫn còn đang che giấu?
Đúng rồi, Đường Quả bỗng dưng nhớ ra rằng bọn họ có khả năng biến hình thành thú, và khi hóa thú, sức mạnh của họ sẽ mạnh hơn, hy vọng rằng trước khi cô hoàn toàn khỏe lại, bọn họ sẽ không gây áp lực hay đe dọa đến điểm mấu chốt của cô.
Nhưng điều khiến cô băn khoăn là tại sao nội lực của mình lại không thể hoạt động? Cô không thể tìm ra manh mối nào, cũng không biết làm thế nào để khôi phục lại sức lực trước đây.
"Nga nga! " Đột nhiên có tiếng động vang lên làm suy nghĩ của Đường Quả quay lại hiện tại.
“Hống, ta thắng rồi, ai tới?” Tiếng hét phấn khích của một người đàn ông vang lên từ sân đấu.
“Đường Quả, cô cảm thấy như vậy có được hay không?” Hổ Nha đưa bát đá cho Đường Quả.
Đường Quả quay lại nhìn chiếc bát đá, giơ tay chỉ: "Có thể làm cái thành và đáy nồi mỏng hơn đến mức này được không? Sau đó đánh bóng các cạnh cho mịn hơn một chút?"
Nếu như thành và đáy của nồi mỏng hơn thì có thể làm nóng nhanh hơn, nhưng không biết đá có duy trì được không.
"Được, ta làm lại lần nữa.
" Hổ Nha mỉm cười đáp lại, sau đó cúi đầu làm theo yêu cầu của Đường Quả.