Xuyên Không Thú Thế Thú Phu Ngoan Ngoãn Nghe Lời


Đến bờ sông hôm qua, tầm mắt của Đường Quả quét qua một vòng trên bờ, sau khi so sánh với ký ức tối hôm qua trong đầu, đôi mắt cô không khỏi tối sầm lại.

Nội tạng heo được Hổ Nha ném ở bờ sông tối qua, thế mà mất hết rồi, phương hướng vệt máu kéo dài là bụi cỏ đằng kia.

Dã thú ăn thịt, xem ra dọc bờ sông này cũng có nguy hiểm, mặc dù hiện tại không nhận thức được nguy hiểm, nhưng Đường Quả vẫn có chút cảnh giác với bờ sông này.

Bẻ một nhánh liễu nhỏ trên cây liễu to gấp đôi cây liễu bình thường bên bờ sông, Đường Quả ngồi xổm bên sông súc miệng, sau khi gọt vỏ cành liễu cắn dẹp rồi bắt đầu đánh răng.

Hổ Liệp với Bạch Mai đi theo bên cạnh Đường Quả, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô, không rõ lắm vì sao cô lại đâm cành liễu vào miệng mình?

"Đường Quả, cô đang làm gì vậy?" Hổ Liệp duỗi đầu tới trước mặt Đường Quả, ánh mắt dán chặt vào cành liễu Đường Quả nhét trong miệng.

Nhìn đầu hổ cùng mái tóc rối bù của Bạch Mai trước mặt, Đường Quả không khỏi có chút cạn lời dừng động tác lại.

Cắn chặt cành liễu, dùng tay đẩy đầu hổ cùng đầu Bạch Mai trước mặt ra xa, Đường Quả lấy cành liễu trong miệng ra, “Đánh răng, sau khi thức dậy và trước khi đi ngủ phải súc miệng đánh răng, hàm răng mới không dễ bị thối, răng không thối sẽ không đau, bụng cũng sẽ không đau.



Hổ Liệp chớp mắt, Bạch Mai cũng chớp chớp mắt, không hiểu tại sao sau khi thức dậy và trước khi đi ngủ phải súc miệng đánh răng, răng liền sẽ không thối sẽ không đau, bụng cũng sẽ không đau?

Thấy Hổ Liệp với Bạch Mai một bộ dáng ngốc nghếch như vậy, Đường Quả nhịn không được cười lên, bẻ một đoạn cành liễu trong tay đưa cho Bạch Mai, “Cậu thử xem.



Bạch Mai nhìn cành liễu nọ, không nghĩ nhiều liến nhận lấy, học theo Đường Quả lột bỏ lớp vỏ liễu, sau đó cho vào miệng cắn dẹp cành liễu.

“Phải súc miệng trước á.

” Đường Quả nhìn động tác sắp đánh răng của Bạch Mai, liền cười nói.

Bạch Mai làm theo ngậm nước trong miệng, sau đó nhúc nhích hai má một hồi lại phun nước ra.

Không ngờ nước sau khi súc miệng phun ra vậy mà lại mang theo vụn thịt, Hổ Liệp với Bạch Mai kinh ngạc mở to mắt.

Sau đó nhẹ nhàng đánh răng bằng cành liễu đã cắn tơi, Bạch Mai có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang bị chảy ra khỏi răng, há miệng phun ra, phát hiện thế mà cũng là vụn thịt.

Bạch Mai chớp chớp mắt, nhớ tới buổi sáng thức dậy cô nàng còn chưa ăn thịt, thế thì vụn thịt trong miệng cô nàng chính là thức ăn còn sót lại ngày hôm qua.

Đường Quả nhìn bộ dáng có vẻ còn chưa hiểu của Bạch Mai, không khỏi buồn cười nói: “Cậu xem vụn thịt này kẹt trong các kẽ răng, nếu không xử lý sạch nó sẽ bị thối giữa các kẻ răng, đến lúc đó răng của cậu cũng sẽ bị thối, tiếp đó những thứ bị thối rữa này sẽ theo nuốt bọt và thức ăn cậu ăn đi xuống dạ dày của cậu, sau đó bụng của cậu sẽ bị đau.



Thối rữa? Nghe đến từ này, trong đầu Hổ Liệp đứng bên cạnh vây xem toàn bộ hành trình nhịn không được liền nghĩ tới đống thịt thối rữa đầy sâu bò lúc nhúc trên mặt đất, ọe! Thật buồn nôn!

Mặc dù sau khi răng của thú nhân bị hư sẽ tự động rụng ra lại nhanh chóng mọc ra những chiếc răng mới chắc khỏe hơn, nhưng nghĩ tới tình trạng thối trước khi răng rụng, Hổ Liệp nghĩ tốt nhất mình cũng nên đánh răng mới được, nếu không quá buồn nôn rồi.

Thế là Đường Quả may mắn nhìn thấy một con hổ ngồi xổm trên mặt đất nhe răng, một cái vuốt hổ móc một cành liễu đang đánh những chiếc răng nhọn của mình.

Còn thật làm khó cái móng vuốt đó của hắn thế mà lại có thể móc chặt cành liễu, chẳng qua! Ánh mắt Đường Quả hơi tối, trong nội tâm nổi lên bong bóng: Thật sự rất ngốc nghếch đáng yêu! làm cô rất muốn vuốt ve! Vuốt ve~!

Sau khi dạy Bạch Mai với Hổ Liệp đánh răng, Đường Quả bảo bọn họ dừng lại, đánh lâu quá có thể sẽ khiến răng chảy máu.

Đánh răng xong, Đường Quả đi về phía đầu nguồn sông, sau khi đi một hồi mới thấy phần cuối của dòng sông.

Đầu nguồn sông là dòng nước suối trong vắt chảy xuống từ vách núi, nước suối róc rách không chút gợn sóng, nhưng lại liên tục không ngừng.

Nước suối đổ xuống một hồ nước nhỏ bên dưới, nước trong hồ chia thành hai dòng, một dòng là nước suối nọ, một dòng là hồ bên kia nơi đám thú tắm hôm qua.

Hồ nhỏ này dù nhỏ nhưng lại rất sâu, vả lại cá bên trong to mà béo.

Nhìn cá béo nhàn nhã bơi trong nước, Đường Quả cảm thấy có chút kỳ quái, hình như cá ở đây có chút nhiều rồi nhỉ?!

"Đường Quả cô đừng đến gần hổ nhỏ như vậy, nước trong đó rất sâu, ngã xuống sẽ bị chết đuối đó.

" Hổ Liệp vẫn luôn đi theo phía sau Đường Quả, thấy Đường Quả ngày càng gần hồ nhỏ, không thể không đi qua, dùng cơ thể chặn bước chân của cô.

Thấy vẻ mặt Hổ Liệp khẩn trương cảnh giác nhìn chằm chằm hồ nhỏ đó, Bạch Mai cũng kéo tay cô lại, trong mắt Đường Quả lóe lên một tia sáng, chẳng lẽ người ở đây vì sợ hồ nhỏ này nên mới không ăn cá bên trong sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Đường Quả lại không kiềm nổi bị vẻ mặt như lâm đại đại của Hổ Liệp chọc cho có chút buồn cười, chẳng qua họ có thể quan tâm cô như vậy, trái lại khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

Nhìn cá béo bên trong hồ nhỏ, lại nhìn dáng vẻ này của Hổ Liệp, Đường Quả biết nhờ cậu giúp bắt cá là việc không thể, mà lấy sức lực hiện tại của cô, cô cảm thấy còn chưa đợi cô bắt được cá, cô đã bị cá bắt xuống nước luôn rồi.

“Được, tôi không đến gần.

” Đường Quả lùi lại một bước.

Cảm thấy Đường Quả đã lùi ra sau, Hổ Liệp thở ra một hơi, hắn đã từng chứng kiến giống cái của bộ lạc khăng làm chuyện nguy hiểm bất chấp sự can ngăn của thú nhân, cuối cùng dẫn đến luôn là thú nhân bị thương, mặc dù đó đều là thú nhân tự nguyện, nhưng cậu chung quy vẫn là không thích, may mà Đường Quả không phải là giống cái như thế.

Bạch Mai cũng thở ra một hơi, Đường Quả không giống với giống cái tùy hứng của bộ lạc.

"Vậy bây giờ chúng ta trở về thôi.

" Hổ Liệp nhìn Đường Quả, vẫn là mau chóng trở về, nếu Đường Quả đột nhiên đổi ý muốn đến gần hô nhỏ thì phiền phức rồi.

Đường Quả thấy bộ dáng nôn nóng trở về, không về liền xảy ra chuyện lớn đó của Hổ Liệp, trong lòng không khỏi có chút muốn cười, nhưng vẫn là thuận theo ý cậu, “Được.



Nghe Đường Quả đồng ý đi về, còn quay người đi, trong lòng Hổ Liệp cùng Bạch Mai thở ra một ngụm khí lớn, vội vã chạy theo.

Chẳng qua sau khi đi được vài bước, Hổ Liệp đột nhiên vội vàng bỏ chạy đến một bên.

Nghe thấy tiếng bước chân của Hổ Liệp phía sau, Đường Quả dừng bước quay lại nhìn, liền thấy Hổ Liệp chạy tới một gốc cây liễu, nhảy lên một bước, há miệng cắn một nhành liễu rũ, cùng lúc thân thể rơi xuống liền kéo theo nhành liễu mà nó đang cắn xuống.

Thấy Hổ Liệp cắn theo nhành liễu chạy qua, Đường Quả đưa tay chỉ nhành liễu, “Đưa tôi cầm cho.



Hổ Liệp nghiêng đầu tránh tay Đường Quả, giọng nói mơ hồ không rõ: "Không cần, ta là thú nhân, không thể để giống cái cầm đồ, tự ta có thể.

"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hổ Liệp, Đường Quả không khỏi cười khẽ, “Được thôi.



"Hổ Liệp, huynh cắn nhành liễu này về làm gì?" Bạch Mai nghi ngờ hỏi.

Giọng Hổ Liệp mơ hồ nói: "Cắn về dạy nhóm a mẫu súc miệng đánh răng.

"

"Đúng nhỉ, sao ta lại quên chứ, không thể để răng nhóm a mẫu bị thối, bụng đau được.

" Bạch Mai bừng tỉnh gật đầu trả lời.

Cứ như vậy, Đường Quả chầm chậm đi về phía trước, bên trái là Bạch Mai, bên phải là Hổ Liệp đang cắn nhành liễu lau đất, dẫn theo không ít người nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Về đến trước sơn động, Đường Quả không nhìn thấy Bạch Hà, chỉ nhìn thấy nồi đá đang bị đun trên lửa, lúc trước không chú ý, cái này có phải quá to rồi hay không, với chiều cao của cô đều không thể nhìn thấy tình huống bên trong nồi đá, cái này ăn hết sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui