Hổ Nha nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, ánh mắt lấp lánh như sao trời, ánh mắt Đường Quả không khỏi lóe lên, ngay lập tức phản ứng lại, ồ~ cô vẫn chưa chết nha, có lẽ đã đến lúc phải trả thù một số mối hận cũ rồi nhỉ!
Đường Quả chợt cười, vậy mà dám ép cô uống thứ thuốc buồn nôn như thế, còn bắt cô nuốt mấy thứ linh tinh, mặc dù quả tím đó giải được độc của “Thiên Nhẫn”, nhưng mà, ha…
Đột nhiên nhìn thấy Đường Quả cười với anh, trong lòng Hổ Nha không khỏi cảm thấy vui vẻ, đôi mắt sáng rực lấp lánh nhìn chằm chằm Đường Quả không chớp, tiểu giống cái có phải cũng thích anh hay không…
Đường Quả nhìn vào đôi mắt trong sáng và đầy niềm vui của Hổ Nha, nụ cười trên môi cô chợt đọng lại, đôi con ngươi tối sầm lại và cô nhanh chóng thu hồi nụ cười, cúi mắt xuống, không còn nhìn anh nữa.
Em gái nó! Ngay trong khoảnh khắc đó, trong lòng cô thế mà lại sinh ra cảm giác tội lỗi, cô là Đường Quả đấy, sao có thể sinh ra cảm giác tội lỗi được chứ! Có thù nhất định báo gấp đôi chính là tôn chỉ trước nay của cô, sao cô có thể sẽ có cảm giác tội lỗi được! Nhất định là ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác!!
Khi Đường Quả lảng tránh ánh mắt, Hổ Nha không hề cảm thấy buồn bã, anh bất ngờ nhớ ra mình đang cầm trên tay quả hồng và nước sạch.
Anh đưa chúng cho Đường Quả và nói với nụ cười tươi, “Hãy thử ăn cái này xem, ta mới hái được sau khi thức dậy đó.
Ta đã nếm thử rồi, rất ngọt đấy.
Và đây là nước, cô có muốn uống chút nước sau khi vừa tỉnh dậy không?”
Đường Quả nhìn chằm chằm vào nắm quả hồng trong tay mình, một loại quả đỏ rực giống như anh đào nhưng có ai từng thấy anh đào lớn bằng quả kiwi chưa? Cái này là loại đột biến sao?
Khi cô mở miệng để nói, lại phát hiện không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào cả? Đường Quả nhíu mày, cúi đầu và bắt đầu kiểm tra mạch của mình.
Hổ Nha quan sát Đường Quả với vẻ mặt đầy nghi ngờ nhưng lại không làm phiền cô.
Sau một hồi, Đường Quả chạm nhẹ vào yết hầu dưới cổ, rồi nhìn ngón tay dính bẩn của mình.
Cô không đủ can đảm để đưa ngón tay vào cổ họng kiểm tra tình hình.
Nhưng mà cũng không quan trọng, mạch tượng đã cho cô biết câu trả lời, không có vấn đề gì quá lớn chỉ là do ảnh hưởng còn lưu lại của "Thiên Nhẫn".
Vì vậy vừa nãy không lấy ra, cô chỉ cần uống chút...!không có thuốc Tây, thuốc Đông y...!cũng không luôn.
Đường Quả: "..."
Hổ Nha nhận thấy sự im lặng của Đường Quả và trên khuôn mặt gần như đầy râu đó của anh, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt anh: "Sao thế? Có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào không? Cô đợi một chút, ta đi tìm Tế Ti đến."
Nói xong, Hổ Nha đặt nắm quả hồng và nước xuống trước mặt Đường Quả rồi vội vã chạy ra ngoài.
Lời của Hổ Nha đã thu hút sự chú ý của Đường Quả.
Cô nhìn theo bóng dáng anh chạy vụt qua, ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên trước tốc độ nhanh như chớp của anh!
Hổ Nha lần theo mùi riêng của Tế Ti tìm tới bãi đất trống, chỉ thấy nơi đây đang tụ tập rất nhiều thú nhân.
Anh biết rằng mọi người sắp lên đường đi săn, nhưng tiểu giống cái trong hang động, đang cảm thấy không khỏe.
Anh cần phải tìm Tế Ti thật nhanh để bà có thể kiểm tra tình trạng của Đường Quả.
"Ngươi đã đến rồi, Hổ Nha." Một người đàn ông với bộ râu rậm và đôi mắt hẹp dài nở nụ cười chào đón.
Ông nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt của Hổ Nha và không thể không hỏi: "Này? Có chuyện gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Vạn Sâm, tiểu giống cái mà ta đưa về hôm qua đã tỉnh, nhưng mà hình như cô ấy có vẻ không được thoải mái.
Ta cần Tế Ti đến xem thử." Hổ Nha vội vàng nói, rồi anh lại vội vội vàng vàng lần theo mùi của Tế Ti chạy đi.
Nhìn thấy Hổ Nha vội vã chạy đi, ánh mắt của Vạn Sâm lóe lên một tia sáng.
Ông liếc nhìn quanh và thấy ánh mắt của các thú nhân xung quanh cũng đang sáng rực.
Trong thoáng chốc, dường như đã thương lượng xong.
Hàng chục bóng dáng gần như cùng lúc chuyển động, chạy về hướng Hổ Nha vừa đi đến.
Mặc dù bọn họ không thể theo đuổi tiểu giống cái kia ngay lúc này,nhưng việc khoe thân hình cường tráng cũng là một ý tưởng hay.
Biết đâu tiểu giống cái sẽ bị chinh phục bởi ngoại hình hùng mạnh của họ thì sao, vả lại bọn họ cũng rất tò mò muốn biết tại sao tiểu giống cái lại xuất hiện trong Sâm Lâm.
Sau đó...
Sau khi Hổ Nha rời đi, Đường Quả vẫn đứng đó, mắt không rời khỏi bóng lưng anh.
Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt của một nhóm nam nhân, khuôn mặt đầy râu, chỉ quấn da thú quanh hông, đang tụ tập ở cửa hang nhìn cô.
Khi họ nhận ra cô cũng đang nhìn họ, một số ánh mắt bỗng sáng lên, và họ gần như đồng loạt vén da thú lên, ưỡn "chim" về phía Đường Quả.
Khóe mắt Đường Quả giật mạnh.
Tốt! Tốt! Thật muốn đập trứng! Hai tay Đường Quả nắm chặt thành quyền.
Nhưng trước khi cơn giận có thể bộc phát, cô bất ngờ buông lỏng nắm đấm, sát khí trong người lập tức liền bình phục lắng xuống.
Bây giờ cô không biết gì về nơi này, hơn nữa lúc này cô không hề có chút năng lực phản kháng nào, nếu tùy tiện bộc lộ một mặt mạnh mẽ của bản thân, sau này có khả năng đến cả phản kháng cũng thật sự bó tay.
Trong lòng Đường Quả cố gắng thuyết phục bản thân đừng tức giận.
Nhưng mà...
Mẹ...!nó! Thật sự quá cay mắt mà, Đường Quả một tay che mắt, nhắm mắt cố gắng phớt lờ những kẻ đang khiêu khích cô.
May mắn thay, không ai trong số họ dám bước vào hang động, nếu không thì cô thật không dám khẳng định cô có thể kìm nén không đập trứng hay không!
Vạn Sâm đứng ở cửa hang, nhìn cảnh tượng này mà không khỏi bật cười.
Tiểu giống cái này thực sự khác với các tiểu giống cái khác trong bộ lạc, cô thậm chí còn che mắt lại để không nhìn họ, thái độ tỏ ra ghét bỏ.
Cũng phải thôi, Hổ Nha thật sự mạnh hơn đám người này, ánh mắt tiểu giống cái không tệ chút nào.
Thực ra, tối qua Vạn Sâm đã cùng Hổ Nha đến xem tiểu giống cái này rồi.
Nói thật, hắn không hoàn toàn tán thành việc Hổ Nha kết thành bạn lữ với cô, bởi vì cô quá gầy và hắn không chắc cô có thể sống sót qua mùa mưa sắp tới hay không.
Nhưng vì Hổ Nha đã quyết định, Vạn Sâm sẽ không nói gì nữa, cùng lắm là sau này hắn giúp Hổ Nha chăm sóc tiểu giống cái này vậy, lần này hắn đến cũng chỉ là muốn xem thử tiểu giống cái này khi tỉnh lại là giống cái như thế nào mà thôi.
Trong lúc này, Hổ Nha quay trở lại với Tế Ti trên vai và phát hiện ra rằng cửa hang đã chật cứng người, mà những người đó còn đang khoe "chim".
Trong lòng anh kinh hãi, tiểu giống cái còn chưa nhìn thấy của anh đâu, nếu nhìn trúng thú nhân khác thì phải làm sao đây?
"Gào~!!" Bỗng nhiên, từ phía bãi đất trống vang lên tiếng hổ gầm.
Nhóm thú nhân bao quanh lối vào hang động đang khoe mình chợt dừng lại, sau đó như đã thỏa thuận từ trước, họ nhanh chóng di chuyển về phía bãi đất trống.
Đường Quả nghe thấy tiếng hổ gầm và ngẩng đầu lên.
Đôi mắt cô tập trung, phản chiếu những bóng dáng nhanh chóng biến mất kia, bọn họ quả thật đều rất mạnh!
Hổ Nha liếc nhìn phía bãi đất trống, anh biết rằng đó là tiếng gọi tập hợp của tộc trưởng phát ra, thời gian ra ngoài đi săn sắp đến rồi.
Vạn Sâm vẫn đứng bên cửa hang, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Hổ Nha và nói: “Hổ Nha, ta sẽ đi trước đây, hy vọng ngươi sẽ sớm tới nơi.”
Tế Ti nhíu mày, quan sát Hổ Nha và nói: “Thời gian tập hợp đã đến, hãy để ta xuống, ta có thể tự mình đi vào.”
Nếu không phải vì thấy anh thực sự lo lắng, bà cũng lo sợ rằng điều gì đó sẽ xảy ra với tiểu giống cái đó, bà thực sự muốn đập anh một cái.
Nhưng anh lại vội vàng nói "Tiểu giống cái không xong rồi" rồi cõng bà chạy vào.
Hừ, cũng không nhìn thử cô vừa làm gì sao, còn có, anh không biết bụng cấn vào cơ bắp trên vai anh ta rất khó chịu sao? Vậy mà đến bây giờ còn chưa thả bà xuống nữa!
Hổ Nha không đáp lại lời của Tế Ti, anh quay đầu và tiếp tục cõng Tế Ti xông vào trong hang đá.
Khi đến trước mặt Đường Quả, anh nhẹ nhàng đặt Tế Ti xuống, ngồi xổm và nhìn Đường Quả nói: “Ta sắp phải đi săn, nếu cô cảm thấy không thoải mái ở đâu, hãy nói với Tế Ti.
Lát nữa, phụ tá của ta sẽ mang thịt nướng đến cho cô.
Cô có muốn ăn gì đặc biệt không? Ta sẽ săn và mang về cho cô.”