Xuyên Không Thú Thế Thú Phu Ngoan Ngoãn Nghe Lời


Tốc độ ăn của Đường Quả cũng không chậm, khi Tế Ti đang dạy Bạch Mai từng cái từng cái một học hỏi xong, khi cô quay đầu lại nhìn về phía thì nàng thì đã thấy nàng quay lại, trên tay đang xé phần thịt nướng đã được nướng chính.

Những vết nứt gọn gàng như vậy trông như được cắt bằng vật sắc nhọn, Đường Quả không thể để bất cứ ai nghi ngờ, may mắn thay, khi cô đã ăn một chút gì đó đã lấy lại được chút sức lực, còn có thể tự xé được vài mảnh thịt.

Đột nhiên nhận ra ánh mắt của Tế Ti, động tác của Đường Quả cũng không có dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nhét miếng thịt nướng đã được xé nát vào miệng, sau khi nhìn thấy vết nứt bị xé thành từng mảnh lởm chởm, cô cũng ngừng xé nó ra và đặt thịt nướng vào mép bát đá rồi để yên.

Nhìn thấy trong bát đá còn lại rất nhiều thịt nướng, Tế Ti không khỏi hỏi: "Ngươi không thích ăn món thịt nướng đó sao?"

"Đường Quả không thích thịt nướng của gấu đen sao? Vậy cậu thích món thịt nướng nào? Ta đi lấy cho cậu.

" Bạch Mai vội vàng chạy đến trước mặt Đường Quả, khẩn trương hỏi.

Đường Quả lắc đầu, mở miệng nói với Bạch Mai: "Không phải, tôi đã ăn no rồi.

"

"Ăn no rồi?" Bạch Mai nghi hoặc nhìn thịt nướng trong bát đá, so với lúc đưa cho cô cũng không kém bao nhiêu, ăn ít như vậy có no không? Làm sao có thể, cô chính mình muốn ăn no thì phải ăn nhiều hơn thế, có lẽ bởi vì cô không thích ăn thịt nướng của gấu đen.

Đôi mắt của Bạch Mai dần dần đỏ lên, cô nàng nhìn Đường Quả như muốn sắp khóc: "Cô muốn ăn món thịt nướng nào không? Trong sơn động của chúng ta còn có món thịt của gấu đen, ta giúp cô đổi, cô không cần bất hòa cùng a huynh kết làm bạn lữ được không.



"! " Đường Quả đang định an ủi Bạch Mai lại bị câu nói cuối cùng của cô nàng làm cho nghẹn ngào không nói lên lời.

Nhìn thấy nước mắt Bạch Mai sắp rơi xuống, Đường Quả giơ tay lên chạm vào đầu Bạch Mai, lòng bàn tay nhờn dính khiến cô do dự một lát, sau đó thu tay lại như không có chuyện gì, nói: “Tôi thật sự là ăn no rồi, thịt nướng rất ngon, ngoan, đừng khóc.



Bạch Mai ngấn nước mắt nhìn Đường Quả, hỏi: "Thật sao?"

“Thật mà.

” Đường Quả nhìn vào mắt Bạch Mai, nghiêm túc gật đầu, đưa tay lau chùi lên tấm da thú nơi mình đang ngồi, đã bao lâu rồi cô nàng chưa gội đầu? Không thấy ngứa sao? !

Bạch Mai lập tức thu lại nước mắt, cô nàng nở nụ cười rạng rỡ nói: "Vậy thì được, cậu có món thịt nướng nào muốn ăn không? A huynh ta săn trư rất lợi hại, nhất định sẽ giúp cậu đem thịt trở về, cậu phải ăn nhiều thịt nướng vào, dưỡng thân thể cường tráng thì mới có thể sinh ấu tể”.

Đường Quả: “…” Thật đúng là nói cái gì cũng không rời khỏi cái đề tài này sao?

Tế Ti bên kia tuy rằng không nghe thấy Đường Quả nói gì, nhưng cũng có thể nghe được lời Bạch Mai nói, thấy bọn họ rất hợp nhau, cũng không đi tới quấy rầy bọn họ, tự mình chậm rãi thu thập thảo dược.

Lúc này, có một giọng nữ vang lên: “Tế Ti, ta đến rồi.



Bạch Mai ngẩng đầu nhìn cửa động, nhìn thấy hai tay Hồng Hoa đang ôm một miếng thịt nướng lớn, cười nói với nàng: “Hồng Hoa, nàng chính là Đường Quả, giống cái mà a huynh ta muốn kết bạn lữ.



“…” Đường Quả thực sự không muốn nói chuyện, cô chỉ muốn đem Hổ Nha ra đánh một trận, nếu không phải vì những gì anh nói, tại sao cô lại bị chê là gầy yếu, còn yêu cầu lần sau phải ăn thêm thịt nướng để tăng cường thể chất, như vậy mới dễ dàng sinh ấu tể, cô là con người, là con người, sinh cái gì ấu tể ! ! Muốn sinh thì cũng chỉ sinh em bé, phi, tại sao cô lại phải sinh chứ, đồ khốn nạn!

Hồng Hoa đối Đường Quả mỉm cười nói: "Ta là Hồng Hoa.

"

"Hồng Hoa, lại đây.

" Giọng nói của Tế Ti vang lên, Hồng Hoa lập tức không nói chuyện với Đường Quả nữa mà đi thẳng qua đó.

Bạch Mai cũng muốn đi qua, nhưng sau đó cô nàng nhớ tới Bạch Hà đã dặn cô nàng phải đi cùng Đường Quả, cô nàng muốn nhấc chân đi thì dừng lại, cô nàng nhìn Đường Quả, rồi lại nhìn qua bên kia, rồi lại nhìn Đường Quả, rồi lại nhìn qua bên kia! Cái bộ dạng muốn đi mà không thể đi đó thực sự lấy lòng Đường Quả.

Đường Quả mỉm cười đẩy Bạch Mai nói: "Cậu đi đi.

"

Hai mắt của Bạch Mai sáng lên, nhìn Đường Quả, thấy cô nàng gật đầu, còn cảm nhận được lực đẩy của cô, lập tức mỉm cười nói: “Vậy ta qua đó đây, lát nữa sẽ quay lại bên cạnh cô.



Nhìn thấy Bạch Mai bước nhanh về phía bên kia, Đường Quả không khỏi buồn cười lắc đầu, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tế Ti.

Cô cũng nghe những gì Tế Ti đã dạy trước đây cho Bạch Mai, tuy nhiên, Tế Ti thực sự không biết nhiều về dược liệu, chỉ thấy một số thứ hữu ích bị vứt đi như cỏ dại, những gì Tế Tu nhận ra được những thứ hữu ích thì chỉ biết một số tác dụng của chúng, nhưng bây giờ cô sẽ không nói cho Tế Ti biết công dụng của những loại thảo dược đó, ai đã biểu Tế Ti làm thứ nước kinh tởm đó để Hổ Nha cho cô uống ?

Bên đó đang bận rộn, Đường Quả quan sát một lúc, biết bọn họ sẽ bận một lát lâu, nên lặng lẽ ngồi xếp bằng, năm tâm hướng về phía trước đặt ở trên đùi, tập trung tinh thần mặc niệm thuần thục công pháp.

Một lúc sau, vẫn không có tác dụng, Đường Quả nhận thấy nội lực của mình vẫn như cũ yên lặng ở trong kinh mạch và đan điền, cô căn bản không thể điều động được một chút nào hết.

Thử vài lần mà vẫn là không có hiệu quả, Đường Quả không khỏi thất vọng mà bỏ cuộc, thả chéo hai chân, dựa lưng vào trong vách tường tầm mắt dao động, cuối cùng ngơ ngác nhìn Tế Ti.

Tế Ti dành cả buổi sáng để phân loại các loại thảo dược dùng để cầm máu, tiêu chảy, gây nôn và điều trị đau dạ dày.

Đường Quả cũng bị hành động tương tự của Tế Ti làm cho sửng sốt, nhìn bọn họ đặt thảo dược sang một bên, sau đó nhìn các loại thảo mộc khô và bán khô được xếp cùng với các loại thảo dược vừa mới để hôm nay, cũng không có mở miệng nói đây là có ý gì.

Tuy rằng hành vi của Tế Ti bọn chỉ là đang lãng phí thảo dược, nhưng Đường Quả không nghĩ rằng nếu cô nói ra thì họ sẽ tin cô, cô ghét tranh cãi với người khác, tốt nhất nên im lặng, về sau nếu đã quen thuộc lẫn nhau thì có thể lại dạy các nàng, cô đã nghiên cứu rất kỹ về thảo dược để có thể sinh tồn ở nơi hoang dã.

Bạch Mai vốn đã biết được rất nhiều loại thảo dược, chạy lại chỗ Đường Quả với đôi mắt sáng ngời và nụ cười trên môi, liền ngồi xuống trước mặt Đường Quả: "Đường Quả, Đường Quả, hôm nay ta biết được rất nhiều loại thảo dược có tác dụng cầm máu, có tác dụng cầm tiêu chảy, có tác dụng gây nôn, và còn chữa được bệnh đau dạ dày nữa.

"

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Bạch Mai, Đường Quả không khỏi bị niềm hạnh phúc của cô nàng lây nhiễm, cười hỏi cô nàng: “Liền như vậy mà cao hứng sao? Vậy cậu đều có thể nhớ hết được sao?”

Đường Quả bây giờ còn sung sức hơn lúc vừa mới tỉnh lại, cô cũng có thể cảm nhận được sự suy nhược trong cơ thể mình đang dần biến mất, cô cho rằng sự suy nhược trong cơ thể mình chắc hẳn là một trong những tác dụng phụ của độc dược "Thiên Nhẫn", cảm giác suy nhược bắt đầu dần dần biến mất.

Chỉ là nội lực trong cơ thể cô vẫn như cũ mà không hề có động tĩnh, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn toàn bình phục lại được, Đường Quả chỉ có thể âm thầm lo lắng, hiện tại cô căn bản không có năng lực tự để tự bảo vệ mình.

" n, ta thật cao hứng, Đường Quả, ta đã nhớ rõ mấy loại thảo dược cầm máu, chờ lần sau cùng a phụ đi ra ngoài thu thập thì ta đi tìm xem, đợi khi tìm được liền đem về cho a huỳnh dùng, tuy rằng nước miếng của thú nhân cũng có thể cầm máu thật tốt, nhưng dùng thảo dược sẽ càng nhanh hơn chút" Bạch Mai cười rạng rỡ nói.

Nghĩ đến một ngày cô nàng có thể tìm được dược liệu, trong lòng Bạch Mai vui mừng khôn xiết.

Nhìn đôi mắt sáng ngời của Bạch Mai, ánh mắt của Đường Quả không khỏi khẽ giao động, đây là! Người thân sao…

"Đúng rồi Đường Quả, cậu có định đi tiểu tiện hay đại tiện không?" Bạch Mai đổi chủ đề, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Đường Quả.

“! ” Đường Quả vẻ mặt không khỏi cứng ngắc, hai chữ này cô lớn như vậy từ trước đến nay chưa từng có ai hỏi cô như vậy, nhưng khi Bạch Mai hỏi như vậy, cô lại thực sự rất muốn đi tiểu tiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui