Nói xong, cô nhìn ống kính gật đầu, quay người rời đi.
Lúc này cô vẫn mặc đồ đen, đi trên con phố cổ kính của phim trường, bóng lưng điềm tĩnh bình lặng.
Tiểu Vi vẫn chưa rời đi, cô ấy để ống kính trong phòng phát sóng trực tiếp theo sát Tiêu Hòa, cho đến khi bóng dáng Tiêu Hòa biến mất, cô ấy mới chịu quay người đi về.
Hôm đó sau khi về, Tiểu Vi nhanh chóng đăng một bài viết.
Tiền kiếp và kiếp này của đoàn phim Đao Khách: Câu chuyện về sự ra đời của một giấc mơ võ hiệp.
Bài viết vừa đăng, kết hợp với video phát sóng trực tiếp, lập tức gây được sự chú ý của công chúng.
[Có lẽ chúng ta thực sự có thể gác lại định kiến.
Ít nhất là từ buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, tôi không hề thất vọng, ngược lại còn mong chờ hơn.
]
[Người đầu tiên khởi kiện Chử Thiên Minh chính là Từ Nhất Chu, những nạn nhân khác cũng nói Tiêu Hòa vẫn luôn giúp bọn họ thu thập chứng cứ, người như vậy sao có thể lừa người khác chứ?]
[Người lừa đảo là Chử Thiên Minh, hắn đã vào tù rồi, không liên quan đến đoàn phim, những người còn lại trong đoàn phim đều là nạn nhân mà thôi.
]
[Dù sao thì chờ một chút cũng không thiệt, rốt cuộc bọn họ có thể quay ra bộ phim như thế nào, đợi đến khi công chiếu sẽ biết.
]
[Đúng vậy, ít nhất thì tôi tin Tiêu Hòa.
]
……
Cuộc tranh luận về việc có nên tẩy chay bộ phim Đao Khách hay không, nhanh chóng lên top chủ đề.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Rất nhanh sau đó, tác giả tiểu thuyết gốc Đao Khách đã đăng hai tin:
[Vì đạo diễn trước mà tôi đã quyết định sẽ vạch rõ ranh giới với bộ phim này.
Cho đến hôm nay……
Tôi không biết đạo cụ và đoàn phim hiện tại tốt hay xấu, nhưng khi tôi nhìn thấy cảnh đao khách nhảy xuống từ trên cây cứu đứa bé; nhìn thấy đao khách đánh nhau với người mặc đồ đen, tôi biết, đây chính là võ hiệp trong lòng tôi.
]
[Tôi sẽ đón chờ bộ phim này!]
Đây là sự khẳng định từ tác giả gốc!
Trước đây những việc làm của Chử Thiên Minh đã khiến ông ta mất đi sự tin tưởng, nhưng vì một buổi phát sóng trực tiếp, đoàn phim Đao Khách lại một lần nữa lấy lại được trái tim của tác giả.
Tin này vừa đăng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Có thể nhận được sự khẳng định của tác giả gốc, đối với bất kỳ bộ phim chuyển thể nào cũng là vinh dự tuyệt đối!
Rất nhanh sau đó, đoàn phim Đao Khách vốn tai tiếng, bắt đầu dần thay đổi dư luận trên mạng.
Từ thái độ tẩy chay ban đầu, đã chuyển thành mong chờ.
Mặc dù phần lớn mọi người vẫn giữ thái độ trung lập, cho rằng chỉ khi nào xem được thành phẩm mới có thể quyết định có ủng hộ hay không, nhưng trung lập cũng xem như đã thành công!
Trong cuộc điều tra mới nhất, mức độ phản cảm của cư dân mạng đối với bộ phim này đã bắt đầu giảm mạnh, thậm chí còn chưa đến 5%!
Trước đây cũng có đoàn phim trong quá trình quay phim đã xảy ra bê bối, hầu như đều bị khán giả tẩy chay, nhưng chỉ có Đao Khách là lật ngược tình thế!
Điều này chắc chắn cthân phận chỉ đạo võ thuật của Tiêu Hòa, còn có cuộc phỏng vấn phát sóng trực tiếp đó.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, anh Kiếm đã tận mắt chứng kiến sự thay đổi của dư luận, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Hòa quả thực là một người đại diện trời sinh!
Cô dường như mang theo một loại ma lực nào đó, tình huống tồi tệ đến đâu, trong tay cô cũng có thể biến dữ thành lành, xoay chuyển tình thế.
Với dư luận hiện tại của Đao Khách, cộng thêm thực lực chỉ đạo võ thuật của Tiêu Hòa, chỉ cần hậu kỳ không kéo chân, rất có thể sẽ tái hiện kỳ tích của Vùng Đất Zombie.
Hóa ra, kỳ tích không chỉ xảy ra một lần.
Chỉ cần đối phương là Tiêu Hòa, sẽ có lần thứ hai, thứ ba……
Lúc này, anh Kiếm đang rất sốt ruột hóng động thái trên mạng.
Hồi đó khi Tiêu Hòa tìm anh ta đầu tư, anh ta thấy Đao Khách đã rơi vào đường cùng, không thể cứu vãn được nên chỉ đầu tư hai trăm ngàn, coi như là tài trợ tình nghĩa.
Ban đầu anh ta cho rằng không thể lấy lại vốn, nhưng nhìn tình hình hiện tại, bộ phim này có triển vọng rất tốt, nếu có thể đạt được doanh thu phòng vé như Vùng Đất Zombie, thậm chí nếu cao hơn, vậy thì sẽ có một khoản lợi nhuận khổng lồ!
Hơn nữa, hầu như mọi diễn viên trong bộ phim này đều tham gia đầu tư, đến lúc đó cũng có thể nhận được lợi nhuận.
Vừa có thể thực hiện ước mơ, vừa có thể kiếm tiền, nghĩ đến thôi cũng thấy thèm.
Đặc biệt là Tiêu Hòa và Giang Diệp, một người là chủ sở hữu bản quyền kịch bản và nhà sản xuất, một người đầu tư hơn mười triệu, đến lúc đó thu nhập sẽ là một con số khổng lồ.
Tính toán cẩn thận xong, anh Kiếm hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc.
Biết thế lúc đó nên đầu tư nhiều một chút, kiếm một khoản thật lớn, sau này khỏi lo tiền dưỡng già.
Điều an ủi duy nhất là, ít nhất anh ta cũng đã đầu tư gần ba trăm ngàn, đến lúc đó cũng có thể chia được một ít, kiếm được một khoản.
Lòng anh Kiếm vừa mừng vừa lo, do dự muốn tìm Tiêu Hòa để đầu tư thêm, nhưng gọi điện thoại thì báo không liên lạc được, anh ta mới đột nhiên nhớ ra.
Một ngày trước, Tiêu Hòa đã theo đoàn phim đến Đại Mông Sơn để lấy cảnh, mạng không tốt, đã sớm không liên lạc được.
Đại Mông Sơn nằm ở dãy núi phía Nam, là địa điểm lấy cảnh phim cổ trang được ưa chuộng nhất cách đây vài chục năm.
Chỉ là sau này kỹ thuật phông xanh thịnh hành, rất nhiều phim cổ trang đều được quay trong phim trường, ít khi ra ngoài lấy cảnh nên nơi này cũng dần trở nên tiêu điều.
Địa điểm lấy cảnh của đoàn phim Đao Khách nằm ở sườn Đại Mông Sơn, có một vùng trũng nhỏ, phong cảnh tươi đẹp, tựa núi bên sông, không có nhiều đoàn phim đến đây lấy cảnh.
Tiêu Hòa cũng chỉ nghe nhân viên đoàn phim nói mới biết có một nơi như vậy.
Vừa bước vào khu vực này, cô đã biết mình đến đúng nơi rồi.
Dưới chân núi có một hồ nước nguyên sinh, nước hồ trong vắt, mặt hồ như gương, trên bờ cây liễu xanh tốt, chim hót hoa thơm.
Bên trái là một khu rừng, bên phải là một ngôi làng nhỏ, có hơn chục hộ dân sinh sống, dân phong thuần phác.
Ngoài việc tín hiệu không tốt ra thì nơi này gần như giống hệt với phong cảnh được mô tả trong sách Đao Khách.
Các diễn viên trong đoàn phim thường quen với việc quay phim trong phim trường, vừa rồi trên đường còn kêu khổ không ngớt, bây giờ đã chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ.
Tiêu Hòa vẫn luôn quan sát khu rừng rậm ở xa, trong mắt lóe lên tia sáng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lý Vị Lai chú ý đến ánh mắt của cô, đi tới nói: "Khu rừng này lớn lắm phải không? Nghe nói hay có người bị lạc trong đó, dân làng địa phương nói, trước đây có người vô tình đi vào, kết quả không bao giờ ra được nữa.
"