Xuyên Không Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz FULL


"Đánh giá tốt thì có ích gì? Bây giờ chẳng có ai muốn đi xem."
"Cho nên em muốn thu hút khán giả đến rạp."
Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc, nói: "Em muốn mời một số nhà phê bình phim nổi tiếng trong giới đến rạp xem phim, thông qua lời truyền miệng của họ để quảng bá danh tiếng."
Nghe vậy, anh Kiếm thở dài.
"Bây giờ cũng chỉ còn cách này, nhưng đừng hy vọng quá nhiều, khẩu vị của những nhà phê bình phim đó rất khó chiều, nếu không vừa ý, đến lúc đó còn có thể nhận về những lời bình luận ác ý."
"Cho dù có lời bình luận ác ý thì có thể tệ hơn tình hình hiện tại không?" Tiêu Hòa phản bác.
"Cũng đúng..."
Sau khi bàn bạc xong các chi tiết, Tiêu Hòa cầm danh sách các nhà phê bình phim rời khỏi văn phòng của anh Kiếm, chuẩn bị về gửi thư mời cho từng người.
Từ Nhất Chu mặt mày ủ rũ, đi theo sau Tiêu Hòa về văn phòng.
Suy nghĩ một lúc, cậu ta lên tiếng: "Đội trưởng, chị không hỏi em về chuyện bức ảnh sao?"
Kể từ khi chuyện này nổ ra, ngoài ngày đầu tiên Tiêu Hòa nói tin cậu ta, sau đó cô không hỏi thêm bất kỳ chi tiết liên quan nào nữa, mà dồn hết tâm sức vào bộ phim.
Anh Kiếm thì sốt ruột muốn c.h.ế.t nhưng cô lại rất bình tĩnh.
"À, tôi đã xem bức ảnh rồi."
Tiêu Hòa gật đầu nói: "Chỉ là một bức ảnh, muốn hiểu thế nào là do mình tưởng tượng.


Truyền thông nói là scandal nhưng theo tôi thấy, cũng có thể hiểu là sự quan tâm của bậc tiền bối dành cho hậu bối, không cần để ý quá."
"Nhưng nếu không giải quyết, vẫn sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé chứ? Bộ phim này có rất nhiều người đầu tư."
Từ Nhất Chu vẻ mặt tự trách: "Có phải vì địa vị của em quá thấp, không đủ nổi tiếng nên cô ấy mới không chịu ra mặt giải thích không? Nếu em là ảnh đế thì có phải sẽ không như vậy không?"
"Nghĩ gì vậy? Việc này không liên quan đến việc có phải ảnh đế hay không."
Tiêu Hòa cau mày nhìn cậu ta.
Có vẻ như so với vụ scandal động trời này, sự ẩn mình của Hà Vân Thư khiến cậu ta buồn hơn.
“Cậu về nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, đến ngày các nhà phê bình phim đến rạp, cậu cũng phải đi cùng, trả lời những câu hỏi của họ." Tiêu Hòa khuyên nhủ.
Tiễn Từ Nhất Chu đang buồn bã ra khỏi công ty, cô mới mở điện thoại, xem tin nhắn vừa nhận được cách đây mười phút:
[Cô Tiêu Hòa, tôi muốn gặp cô, được không?]
Người gửi chính là Hà Vân Thư mà anh Kiếm tìm nửa ngày.
Để tiện làm việc, Từ Nhất Chu thuê một căn hộ ở trung tâm thành phố, rất gần công ty.
Vì bình thường phần lớn thời gian đều ở đoàn phim nên căn hộ trông rất lạnh lẽo, bên trong ngoài đồ nội thất cơ bản thì chẳng có gì.
Còn căn nhà của Hà Vân Thư thì lại mang vẻ tiên khí.
Biệt thự nằm cạnh hồ nước ở ngoại ô, một nửa ngôi nhà được xây trên mặt hồ, xung quanh trồng đủ loại hoa cỏ và rau quả, tiếng chim hót líu lo như chốn bồng lai tiên cảnh.
Bên trong ngôi nhà cũng được bài trí rất tinh tế, nhiều loại đồ trang trí, ánh hoàng hôn chiếu vào từ cửa sổ lớn, khiến cả ngôi nhà trở nên ấm áp và đẹp đẽ.
Tiêu Hòa theo người giúp việc đi vào, liếc mắt đã thấy trong số rất nhiều bức tranh sơn dầu ở hành lang, có một bức chân dung tự họa được ghép từ những đường nét hình tam giác và hình vuông, xấu xí và không hề ăn nhập với vẻ đẹp xung quanh.
Đó chính là tác phẩm mà Từ Nhất Chu đã bán đấu giá trong đêm từ thiện Tinh Quang.
Hà Vân Thư mua về rồi lại treo ở hành lang.
Đi qua hành lang, đến sân sau của ngôi nhà, ngôi sao lớn của làng giải trí đang hái những quả cà chua bi, mặc một chiếc váy dài bằng vải voan mỏng in hoa, trông rất tiên khí, không hề giống một người đã gần sáu mươi tuổi.
Thấy Tiêu Hòa đi vào, cô ấy không vội không vàng hái một giỏ nhỏ cà chua, sau đó mới đi tới từ từ ngồi xuống.
"Bây giờ bên ngoài vì chuyện của tôi và Từ Nhất Chu chắc là rất hỗn loạn nhỉ."
Tiêu Hòa trông còn bình tĩnh hơn cả Hà Vân Thư.

"Tôi còn tưởng cô không biết, công ty chúng tôi đã liên lạc với cô rất nhiều lần, hy vọng cô có thể ra mặt làm rõ nhưng vẫn không có tin tức gì."
Nghe vậy, Hà Vân Thư im lặng, dường như không ngờ có người lại nói chuyện với mình như vậy.

Dù sao thì với địa vị hiện tại của cô ấy, tất cả mọi người trong giới giải trí đều phải nể mặt vài phần, nâng cô ấy lên cao.
Hà Vân Thư nhìn Tiêu Hòa một lúc.
"Tại sao cô không cầu xin tôi ra mặt?"
Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Bên công ty, những gì nên nói chắc cũng đã nói rồi, tôi nói thêm một lần nữa chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức.

Hơn nữa, không phải hôm nay là cô tìm tôi đến đây sao? Có chuyện gì cần giúp đỡ?"
Hà Vân Thư ngẩn người: "Tôi muốn nói là, chuyện này tôi không thể ra mặt làm rõ, rất xin lỗi."
Nghe vậy, Tiêu Hòa suy nghĩ một lúc: "Thực ra nếu chuyện này tiếp tục ầm ĩ, đối với danh tiếng của cô cũng không tốt."
"Đúng vậy, nhưng thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ, tôi không thể mạo hiểm."
Tiêu Hòa nghe vậy, lập tức nổi giận.
Chuyện này đối với cô ấy không ảnh hưởng lớn, với danh tiếng của Hà Vân Thư, chỉ cần vài tháng nữa là có thể tiếp tục hoạt động.
Nhưng Từ Nhất Chu thì không được.
Cậu ta đang trong thời kỳ đỉnh cao, hơn nữa bộ phim mới ra mắt đã bị ảnh hưởng, nếu chịu đả kích này, rất có thể sẽ không vực dậy được.
Bao gồm cả hậu trường của toàn bộ đoàn phim, diễn viên và tất cả các nhà đầu tư.
Chuyện này liên quan đến rất nhiều người, vì vậy Từ Nhất Chu mới càng tự trách.
"Ngay cả khi một diễn viên giỏi vì chuyện này mà lụi tàn, cũng không thể mạo hiểm thử một lần sao?"
Nghe vậy, Hà Vân Thư suy nghĩ một lúc, thở dài.
"Ba mươi lăm năm trước, tôi lần đầu bước vào giới giải trí.


Trong thời đại đó, phụ nữ muốn lập nghiệp, đặc biệt là muốn gây dựng sự nghiệp trong giới giải trí rất khó khăn.

Tôi như đi trên băng mỏng, đã trả giá rất nhiều, cũng từ bỏ rất nhiều mới có được địa vị như ngày hôm nay, tôi không thể mạo hiểm."
Hai ngày nay cô ấy vẫn luôn hối hận, sớm biết sẽ bị chụp ảnh, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình thì lúc đó ở buổi tiệc tối đã không nên nói chuyện với Từ Nhất Chu, thậm chí bức tranh đó cũng không nên mua.
Hà Vân Thư quan tâm đến Từ Nhất Chu, nhưng lại càng quan tâm đến bản thân mình hơn.
Nghe vậy, Tiêu Hòa dần hiểu ra.
"Tôi biết rồi."
Hà Vân Thư thở phào nhẹ nhõm.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giữ khoảng cách với Từ Nhất Chu, trước đó ở buổi tiệc tối là tôi quá bốc đồng, chuyện như vậy sau này sẽ không xảy ra nữa."
Nói xong, đứng dậy tiễn Tiêu Hòa ra ngoài.
Đến cửa, nhẹ giọng nói với Tiêu Hòa: "Cảm ơn cô đã chăm sóc Từ Nhất Chu."
Tiêu Hòa nhìn cô ấy.
"Cô Hà, bây giờ cô cảm ơn tôi với tư cách gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận