Xuyên Không Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz FULL


Nhưng bây giờ khắp núi toàn là người, dưới chân núi toàn là phóng viên, trên không còn flycam tuần tra 24 giờ, nếu Tiểu Quai xuất hiện, chỉ trong vài giây sẽ bị khóa mục tiêu, đến lúc đó sẽ bị phát sóng trực tiếp trên toàn quốc.
Chỉ là cách tìm kiếm cứu nạn như thế này, ngược lại còn làm chậm trễ nghiêm trọng bước tiến của Tiêu Hòa.
Nhưng may là khả năng sinh tồn của Chung Tử Xuyên rất cao, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.
Cô vừa nghĩ vừa mở mạng xem tình hình hiện tại.
Kể từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, thực sự đã giảm bớt một số dư luận và suy đoán không đáng tin cậy, phần lớn mọi người đều cầu chúc Chung Tử Xuyên bình an.
Tiêu Hòa kéo xuống dưới xem, đột nhiên nhìn thấy một tin tức vừa được đăng cách đây vài phút:
#Ngày đầu tiên tìm kiếm cứu nạn không có kết quả, cảnh sát bó tay, Chung Tử Xuyên có nguy cơ gặp nguy hiểm!#
Bài viết tin tức mô tả chi tiết về quá trình tìm kiếm cứu nạn tối nay, xen kẽ là một số bức ảnh, nói có đầu có đuôi, không ít cư dân mạng đều để lại bình luận lo lắng và sợ hãi bên dưới.
Mà tài khoản đăng tin tức này là -- Vừa Đi Vừa Xem.
Chính là tài khoản đầu tiên đưa tin Chung Tử Xuyên có khả năng bị bắt cóc.
Tiêu Hòa lập tức chụp ảnh màn hình, gửi cho anh Kiếm: [Trong buổi phát sóng trực tiếp có phát những hình ảnh này không?]
Anh Kiếm: [Cái này ở đâu ra thế? Mỗi một hình ảnh phát sóng trực tiếp hôm nay, anh đều để mắt theo dõi, toàn bộ là tin tức nội bộ, nếu đưa ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra bão dư luận, anh không đưa một cảnh nào cả!]
Tiêu Hòa: [Vừa Đi Vừa Xem, vừa rồi họ lại đăng một tin tức, không biết lấy tin nội bộ từ đâu.]
Anh Kiếm: [Sao lại là bọn họ nữa? Anh sẽ đi hỏi ngay đây.

Đến lúc này rồi mà còn gây rối!]
Tiêu Hòa ngồi trong lều, xem lại bài viết đó một lần nữa, phát hiện ra góc nhìn của bài viết này được mô tả rất chi tiết, không giống như bản tin phỏng vấn, mà giống như đã đích thân trải qua.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.
"Tiêu Hòa, cô còn thức không?"
Là giọng của dì Bình.
Tiêu Hòa nhanh chóng cất điện thoại đi, mở lều ra, thấy dì Bình cầm hai trái bắp trên tay, cười nói: "Vừa nãy trên núi cô không ăn gì cả, trong ba lô tôi còn mấy trái bắp, mang đến cho cô đây, còn nóng hổi này."
Vừa nói, vừa thò đầu vào nhìn quanh lều của cô.
"Cảm ơn dì."
Tiêu Hòa cười cười, nhận lấy bắp trên tay dì Bình, lạnh ngắt, chẳng có chút hơi ấm nào, cầm trên tay ngắm nghía: "Dì vào ngồi một lát không?"
Dì Bình như đang chờ câu nói này, lập tức cúi người chui vào, quan sát một lượt bên trong lều.
"Dì có chuyện gì à?" Tiêu Hòa hỏi.
Dì Bình có chút ngượng ngùng cười cười, kéo một cái ghế ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói: "Tên Diệp Lão Tam kia có vấn đề."
Nói xong câu này, bà ta mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, ngay cả sắc đỏ ửng trên má dường như cũng biến mất, trên khuôn mặt tròn trịa lộ ra vài phần xanh xao.
"Tại sao dì lại nói vậy?"
Dì Bình trực tiếp nhảy dựng lên, người rung rung, đột nhiên tiến lại gần Tiêu Hòa, gần như áp sát vào mặt cô, vừa hạ thấp giọng, vừa không kiềm chế được mà nói giọng the thé, giống như ấm nước sôi bắt đầu kêu ré lên.
"Tôi chính là người thôn Hạ Hà, nhưng tôi chưa từng thấy Diệp Lão Tam bao giờ, tôi dám đảm bảo trong thôn chúng tôi căn bản không có người này!" 
"Lúc ở trên núi, anh ta vừa nói xong tôi đã thấy không ổn.

Còn nói là người thôn Hạ Hà...!Đây không phải là đ.â.m vào họng s.ú.n.g của tôi sao?"
Tiêu Hòa lắng nghe nhưng không biểu lộ cảm xúc gì.
"Có phải vì ở xa nên mọi người không gặp nhau không?"
Dì Bình liên tục lắc đầu.
"Không thể nào, người trong thôn chúng tôi, không có ai mà tôi không biết."
Dì Bình hoảng hốt nhìn Tiêu Hòa: "Tôi thấy cô là người tốt mới nói cho cô biết, cũng không biết tên Diệp Lão Tam kia theo chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì.

Nếu lỡ đâu hắn là kẻ g.i.ế.c người thì sao? Có lẽ cái cậu nghệ sĩ gì đó bị hắn g.i.ế.c rồi! Ôi trời, thật đáng sợ!"
Nói đến đây, cửa lều bị gió thổi mở.
Một luồng gió đêm lạnh lẽo tràn vào, trong rừng cây phía sau lều truyền đến tiếng gió rít, như đang hưởng ứng lời phỏng đoán của dì Bình, dọa cho sắc mặt bà ta trắng thêm ba phần.
Dì Bình đột nhiên trừng mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng.
"Không được! Tôi không thể ở đây nữa! Ngày mai tôi cũng không đi tìm kiếm cứu nạn đâu, đáng sợ quá!"
Nói xong lại vội vã rời đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tiêu Hòa nhìn điện thoại, anh Kiếm vẫn chưa trả lời tin nhắn, chỉ còn hơn ba tiếng nữa là trời sáng.
Những phương tiện truyền thông lúc trước vẫn đóng quân ở gần đó cuối cùng cũng không chịu nổi, có người lần lượt rời đi, có người trực tiếp về xe ngủ bù, từ hôm qua đến giờ, chân núi Đăng Lâu Sơn cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tiêu Hòa tiến lên đóng cửa lều, nằm xuống mà không cởi quần áo.
Vừa mới nghỉ ngơi một lát, đột nhiên bị một tiếng sột soạt đánh thức.
Tiếng động đó giống như tiếng cọ xát vải ni lông.
Bên ngoài lều vẫn tối đen như mực.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy.
Tiêu Hòa đứng trước lều, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên đó, nhưng đầu ngón tay lại rõ ràng cảm thấy một luồng hơi ấm.
Nhiệt độ cơ thể chỉ có ở con người, đang theo vải ni lông của lều truyền rõ ràng đến tay Tiêu Hòa.
Động tác của cô đột nhiên cứng đờ.
Có người ở bên ngoài?
Ngay giây tiếp theo, gió đêm đột nhiên thổi tan mây đen, ánh trăng sáng ngời đổ xuống, trong nháy mắt chiếu sáng cả chân núi, một khuôn mặt người đột nhiên xuất hiện trên lều.
Xương mày, hốc mắt, sống mũi và miệng đều có thể nhìn rõ, chúng dán chặt vào lều, không ngừng giãy giụa, giống như hình ảnh trong phim kinh dị.
Tiêu Hòa nhìn khuôn mặt quỷ dữ trước mắt, hơi lùi lại một bước, rồi đột nhiên đ.ấ.m mạnh ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng bùm, cùng với một tiếng hét thảm, khuôn mặt quỷ dữ đó biến mất trong nháy mắt.
Tiêu Hòa nhanh chóng ra khỏi lều.
Tiếng gió rít lên, không thể xác định phương hướng, mặt trăng lúc thì bị mây đen che khuất, lúc thì lại lộ ra.
Đợi đến khi ánh trăng một lần nữa rọi xuống Đăng Lâu Sơn, xung quanh đã không còn một bóng người, chỉ còn sót lại một loạt dấu chân lộn xộn bên ngoài lều.
Những chiếc lều gần đó đều yên tĩnh, dường như không ai phát hiện ra sự khác thường tối nay.
Tiêu Hòa kiểm tra một vòng mới quay trở lại lều.
Mới bước vào, anh Kiếm cuối cùng cũng gọi điện đến.
"Chết tiệt!"
Anh ta vừa lên tiếng đã không nhịn được mắng một câu, nói: "Anh dây dưa với đám phương tiện truyền thông đó mấy tiếng đồng hồ, nhưng không moi được miệng bọn họ! Bọn họ nói phóng viên chỉ phát bản thảo, nhưng người ở đâu thì chính bọn họ cũng không biết.

Nếu thật sự dám phát thông tin nội bộ, anh sẽ kiện cho bọn họ phá sản ngay!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui