Nó cẩn thận quay đầu, nhanh chóng liếc nhìn người ở đằng xa, phát hiện đối phương đã ngủ rồi, dáng vẻ càng trở nên buồn bã hơn.
Bình thường lúc ngủ, người này đều ôm nó ngủ, nhiệt độ cơ thể ấm áp rất thoải mái.
Giống như trước đây khi còn ở bên mẹ.
Hôm nay không những mắng nó, còn không cho nó ngủ cùng.
Gấu trúc con tức giận đi tới, đứng sau lưng Chung Tử Xuyên, vươn cổ "ẳng" một tiếng.
Đối phương không phản ứng.
Nó lo lắng đi vòng quanh Chung Tử Xuyên, thấy khe hở trong quần áo của cậu ta, liền cong m.
ô.
n.
g bắt đầu chui vào.
Nhưng Chung Tử Xuyên vì quá lạnh, cả người co lại thành một cục, nó không chui vào được, tức giận lại "ẳng" thêm một tiếng.
Ọc ách——
Một âm thanh rõ ràng truyền vào tai.
Gấu trúc con đột ngột dừng động tác, rung rung tai, ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, là bụng của Chung Tử Xuyên.
Ọc ách——
Lại một tiếng nữa.
Nó như bị dọa sợ, trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, một lúc sau, nó đi lại chỗ mấy quả dại bị mình giẫm nát, thấy thịt quả trộn lẫn với đất cát, bây giờ không còn quả nào nguyên vẹn.
Phát hiện ra điều này, gấu trúc con tức giận dậm chân, không biết nghĩ đến điều gì, quay người đi về phía rừng cây.
Không lâu sau, cục bông đen trắng biến mất trong bóng tối.
Chung Tử Xuyên bị lạnh tỉnh.
Hôm qua lúc ngủ, mặc dù trời lạnh nhưng cậu ta ôm gấu trúc con giống như ôm một cái lò sưởi, cả người ấm áp.
Hôm nay bị gió đêm thổi, nhiệt độ cơ thể giảm nhanh, lạnh đến mức cậu ta phải mở mắt.
Lúc này xung quanh vẫn tối đen, không thể phân biệt được thời gian.
Cậu ta vô thức sờ vào ngực, không thấy gấu trúc con, mới nhớ ra trước đó hai bên cãi nhau, lập tức quay đầu nhìn về phía tảng đá.
Tảng đá vẫn ở đó, nhưng bóng lưng chú gấu trúc giận dỗi đã biến mất.
"Bánh Trôi?"
Chung Tử Xuyên gọi một tiếng.
Rừng cây tĩnh lặng, không có một tiếng đáp lại.
Cậu ta hoảng hốt, vội vàng nhảy lên nhìn xung quanh, không thấy cái bóng đen trắng nào, trong đầu bắt đầu ong ong.
Kể từ khi gặp con gấu trúc con này, nó rất bám người, hầu như cậu ta đi đâu gấu trúc cũng đi theo đó, vì thế nên Chung Tử Xuyên mới dám yên tâm đi ngủ.
Nhưng không ngờ, bây giờ nó lại biến mất!
Không phải vì mình mắng nó mà nó giận dỗi bỏ đi chứ?
Trong lòng Chung Tử Xuyên hoảng sợ, trong khu rừng lạnh lẽo, chỉ một lúc mà cậu ta đã đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Gấu trúc con chỉ biết làm nũng, nếu không cẩn thận gặp phải những kẻ săn trộm đuổi theo, căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Lúc này, cậu ta không còn quan tâm đến việc bại lộ, nhanh chóng bắt đầu lấy củi nhóm lửa, chuẩn bị đi sâu vào rừng tìm kiếm.
Vừa châm lửa đuốc, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng sột soạt, Chung Tử Xuyên trong lòng căng thẳng, giơ đuốc chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bụi cây đang không ngừng lay động.
Một tay khác nắm chặt hòn đá, nếu kẻ săn trộm xuất hiện, cậu ta sẽ tấn công ngay lập tức.
Sột soạt, sột soạt.
Lá cây lay động ngày càng mạnh.
Chung Tử Xuyên nắm chặt hòn đá, chuẩn bị dùng sức.
Xoạt——
Một cái m.
ô.
n.
g tròn vo lông lá đột nhiên chui ra từ trong lá cây, cái đuôi ngắn dựng cao, lắc trái lắc phải, cục cựa chui ra ngoài.
Chung Tử Xuyên nhìn thấy màu sắc quen thuộc, động tác lập tức dừng lại giữa không trung, khó hiểu quan sát.
Gấu trúc con mất tích vẫn đang cố gắng chui ra, bốn chân dùng sức, cũng không biết nó đang làm gì, dùng hết sức b.
ú sữa liên tục phát ra tiếng ẳng ẳng.
Tiếp theo lại là một tiếng xoạt, cuối cùng nó cũng thoát khỏi sự trói buộc của bụi cây, đột ngột quay đầu lại.
Lúc này, Chung Tử Xuyên mới nhìn thấy trong miệng nó ngậm một con thỏ xám, lập tức há hốc mồm.
"Mày! đi săn à?"
Gấu trúc nhỏ như vậy, còn biết đi săn sao?
Không phải chỉ biết ẳng ẳng, làm nũng xin ăn à?
Chung Tử Xuyên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại.
Gấu trúc dù có dễ thương đến mấy thì cũng là gấu, lực cắn kinh người, bình thường ngoài ăn tre và quả dại, chúng còn bắt các loài động vật nhỏ, là loài ăn tạp.
Chỉ là gấu trúc con trước mắt còn rất nhỏ, nhìn qua còn không lớn hơn con thỏ kia bao nhiêu, cũng không biết nó đã tốn bao nhiêu sức lực mới bắt được.
Bộ lông vốn trắng muốt đã trở nên bẩn thỉu, từng mảng từng mảng dính vào nhau, trông giống như một con mèo lớn.
Nó vừa nhìn thấy Chung Tử Xuyên tỉnh lại, có vẻ rất vui, ra sức kéo con thỏ đã cứng đờ vì sợ hãi đặt trước mặt cậu ta, dùng đầu húc húc vào chân cậu ta.
Chung Tử Xuyên mở to mắt.
"Đây là mày bắt cho tao sao?"
Bánh Trôi "ẳng" một tiếng, mệt đến mức trực tiếp xoạc chân, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Chung Tử Xuyên vừa rồi còn như ở địa ngục, lúc này nhìn thấy cảnh này, một bông hoa đột nhiên mọc lên từ trong đất, mang theo tiếng kêu leng keng trong trẻo, nở rộ liên tiếp, khắp núi đồi, trong nháy mắt từ địa ngục thành thiên đường.
Trên thế giới này có mấy người được gấu trúc con cho ăn?
Cậu ta kích động đến mức tim đập thình thịch, một tay bế bổng cục bông trên mặt đất, hôn một cái lên trán nó.
"Mày đúng là nhóc con dễ thương nhất trên thế giới!"
Nói xong, không nhịn được lại sờ khắp người nó, xoa bóp bộ lông vốn đã rối bù, một tay ôm cục bông, một tay xách con thỏ đi về phía suối.
Cẩn thận giúp gấu trúc con rửa sạch bùn đất và quả dại trên người, lại khôi phục thành dáng vẻ trắng trẻo sạch sẽ, sau đó xử lý thỏ rừng, nhóm lửa nấu cơm.
Từ khi vào Đăng Lâu Sơn, cậu ta lo nhóm lửa sẽ bị phát hiện nên vẫn luôn nhịn không hành động.
Nhưng vừa rồi đã châm đuốc, cộng thêm con thỏ mà Bánh Trôi cố ý bắt cho cậu ta không thể lãng phí, Chung Tử Xuyên dứt khoát nhóm một đống lửa bên bờ sông, vừa sưởi ấm, vừa ăn thỏ rừng nướng.
Củi cháy bập bùng, ngọn lửa nhảy nhót xua tan bóng tối và giá lạnh, mang đến ấm áp thực sự.
Chung Tử Xuyên ôm gấu trúc con, lật qua lật lại giúp nó sấy khô lông trên người, em bé bẩn lại biến thành lò sưởi nhỏ, ấm áp ôm lấy chân cậu ta.
Ăn xong cơm, no bụng, cơ thể từ trong ra ngoài đều ấm áp.
Cậu ta nhanh chóng che đậy dấu vết trên mặt đất, ngồi trên lá cây chuẩn bị ngủ, thấy gấu trúc con còn đứng cách đó không xa, do dự không dám lại gần mình.
Chung Tử Xuyên kéo mở áo khoác của mình ra, vẫy tay với nó.
"Bánh Trôi, lại đây.
"
Mắt đứa nhỏ lập tức sáng lên, vội lao tới chui đầu vào trong áo khoác của Chung Tử Xuyên, xoay một vòng, toàn bộ cơ thể đều giấu bên trong, chỉ lộ ra một cái đầu đầy lông.
Chung Tử Xuyên ôm lò sưởi nhỏ nằm xuống, cảm thấy lồng n.
g.
ự.
c ấm áp.
"Phải ngủ rồi, ngày mai còn phải tiếp tục hành trình.
"
Sâu trong núi lớn một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Gấu trúc con dựng tai lên, lắng nghe tiếng gió rít, tiến lên cọ cọ mặt Chung Tử Xuyên rồi cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, Chung Tử Xuyên dọn sạch dấu vết mình để lại, bê mấy hòn đá đến, xếp chồng lên nhau theo quy luật dưới gốc cây.
.