Xuyên Không Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz FULL


Tiêu Hòa thấy vậy, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn sang Hạ Tri Nam đang làm bài tập.
"Em có biết đóng phim là thế nào không?"
Hạ Tri Nam đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại nói: "Bọn họ nói làm minh tinh có thể kiếm tiền, em muốn kiếm tiền."
Thi Ánh Đan nghe vậy, vui vẻ cười thành tiếng: "Không hổ là đứa trẻ mẹ nhận nuôi, nghĩ giống mẹ y hệt! Yên tâm, sau này con chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền không đếm xuể! Những bài tập này, con không cần làm nữa."
Vừa nói, vừa ném hết những quyển vở bài tập mà Tiêu Hòa mang đến vào trong thùng.
"Đi, mẹ đưa con đi xem phim, học hỏi diễn xuất của người ta nhiều vào, sau này con đóng phim sẽ dùng tới."
Nói xong, nhanh chóng kéo Hạ Tri Nam rời đi.
Vừa đi đến cửa, cô ta đột nhiên quay đầu nhìn Tiêu Hòa: "Gần đây tôi mới phát hiện, hình như không có người đại diện cũng không có ảnh hưởng gì.

Tiêu Hòa, cô đi làm việc của cô đi, ngày mai không cần đến nữa, tôi có thể tự xử lý tốt."
Ánh mắt nhìn xuống, không hề che giấu sự bất mãn trong mắt, khinh thường liếc Tiêu Hòa một cái.
"Còn dám nói là người đại diện vàng, chỉ biết kéo chân sau..."
Vừa dứt lời, cửa đã đóng sầm lại.
Tiêu Hòa ở lại trong phòng, đứng dậy đi đến bên bàn học.
Mặc dù vừa rồi làm bài tập bị Thi Ánh Đan cắt ngang, nhưng Hạ Tri Nam vẫn làm được hai bài, nét chữ ngay ngắn sạch đẹp, hai bài đều làm đúng.
Cô cất vở bài tập đi, cũng đi xuống lầu.
Ngày hôm sau, Món Quà Của Thượng Đế tạm dừng ghi hình, Thi Ánh Đan và Hạ Tri Nam phải đi tham gia một chương trình phát sóng trực tiếp vượt chướng ngại vật khác, tên là Thử Thách Cha Mẹ Và Con Cái.
Chương trình này họ chỉ tham gia một tập, nửa ngày là có thể ghi hình xong.
Tiêu Hòa đến trước cửa nhà Thi Ánh Đan từ sớm, thấy cô ta dẫn Hạ Tri Nam ra ngoài.
Buổi sáng nhiệt độ hơi thấp, Hạ Tri Nam đội mũ và quàng khăn, che kín mít nhưng Tiêu Hòa vẫn có thể nhìn ra một số manh mối từ dáng người của cậu bé.
Hạ Tri Nam trước mắt, dường như lại khác với hôm qua.
Rõ ràng nhất là tư thế đi, lại trở về dáng vẻ như lúc đầu gặp mặt.
Nửa khuôn mặt lộ ra ngoài chiếc khăn quàng cổ hồng hào có sức sống, không còn tái nhợt như hôm qua, ngược lại trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Tiêu Hòa xuống xe đi tới.
Thi Ánh Đan thấy cô, lập tức bất mãn nói:
"Sao cô lại đến đây nữa? Không phải nói hôm nay không cần đến rồi sao? Chúng tôi tự xử lý được."
Tiêu Hòa không để ý đến lời cô ta, cẩn thận quan sát cậu bé không còn yếu ớt trước mặt.
"Hạ Tri Nam, bệnh của em khỏi nhanh thế?"
Cậu bé cứng người, sau đó cong mắt nở một nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là đã dạn dĩ hơn hôm qua.
"Em uống thuốc là khỏe nhiều rồi ạ, hôm nay em và mẹ đi xem phim, chị có muốn đi cùng không?"
"Hai người đi đi, tôi có chút việc."
Vừa dứt lời, Thi Ánh Đan thở phào nhẹ nhõm, giống như lo lắng Tiêu Hòa sẽ đi theo phá hỏng chuyện lớn của cô ta.
"Vậy chúng tôi đi đây."
Nói xong, nhanh chóng kéo Hạ Tri Nam rời đi.
Cho đến khi lên xe, Hạ Tri Nam quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hòa vẫn đứng tại chỗ.
Mặc dù khoảng cách khá xa không còn nhìn rõ dáng vẻ củ
Ánh mắt đó sắc bén như thể có thể nhìn thấu lời nói dối của cậu bé chỉ trong nháy mắt.
Hạ Tri Nam sợ đến mức thu hồi tầm mắt, trên mặt có chút hoảng loạn.
"Mẹ, con vẫn thích người đại diện trước đây của mẹ hơn." Cậu bé đột nhiên lên tiếng.
"Ai nói không phải chứ?"
Thi Ánh Đan bất mãn phàn nàn một câu.

"Hôm nay mẹ ghi hình xong sẽ phản ánh với công ty, lập tức đổi cô ta đi, nếu không được thì mẹ tự làm.

Công việc người đại diện này hình như cũng không có gì khó."
Tiêu Hòa hôm nay cố ý đến đây một chuyến, thấy phản ứng vừa rồi của Hạ Tri Nam, càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng mình.
Đợi hai người rời đi, cô nhanh chóng lên xe, trực tiếp đến thành phố bên cạnh, tìm đến cô nhi viện mà trước đây đã thấy trong ảnh của Hạ Tri Nam.
Nơi này nằm ở ngoại ô, vì giao thông bất tiện và xa thành phố, xung quanh rất hoang vu hẻo lánh.
"Cô nhi viện Nắng Mai", năm chữ lớn trải qua nhiều năm mưa gió, bây giờ đã bong tróc sơn, hoen gỉ dựng đứng trên cổng, tường cô nhi viện cũng hơi cũ, cơ sở vật chất không được đầy đủ, ưu điểm duy nhất là diện tích đủ lớn, có thể cưu mang được nhiều trẻ em.
Nơi này thành lập hơn hai mươi năm, tiếp nhận trẻ mồ côi của ba thành phố xung quanh.
Hạ Tri Nam là được Thi Ánh Đan nhận nuôi từ đây.
Tiêu Hòa gõ cửa, một người phụ nữ trung niên mập mạp khoảng bốn năm mươi tuổi đi ra.
Đầu tiên là đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc, sau đó nhiệt tình dẫn cô vào trong.
Trên quảng trường đặt một số đồ chơi xây dựng dành cho trẻ em, trông cũng đã cũ, mấy đứa trẻ đang đuổi theo một quả bóng da, vừa thấy người lạ đi vào thì lập tức dừng bước, tò mò nhìn về phía này.
Cô giáo nhiệt tình giới thiệu: "Cô nhi viện chúng tôi hiện có tổng cộng 23 trẻ mồ côi, đều là trẻ có cha mẹ qua đời, không tìm được người thân nuôi dưỡng, hoặc là trẻ lang thang được những người hảo tâm cứu giúp, lát nữa cô có thể xem thử, có..."
Tiêu Hòa nghe đến đây, biết cô ta hiểu lầm bèn nói thẳng: "Tôi không đến để nhận nuôi trẻ em, tôi muốn hỏi thăm một người."
Nghe vậy, cô giáo ngạc nhiên hỏi.

"Ai vậy?"
"Hạ Tri Nam, trước đây cậu bé từng ở đây đúng không?"
Nghe thấy cái tên này, cô giáo gật đầu, có chút bất lực nói: "Tôi biết cậu bé, các cô giáo trong cô nhi viện này đều biết cậu bé, cậu bé là một đứa trẻ thích nghịch ngợm quậy phá, chỉ cần nghĩ đến là đau đầu."
Nghịch ngợm quậy phá?
Tiêu Hòa không ngờ lại nghe được câu trả lời này.
Miêu tả này hoàn toàn trái ngược với biểu hiện gần đây của Hạ Tri Nam.
Chỉ cần là người từng gặp cậu bé đều biết, Hạ Tri Nam hiểu chuyện ngoan ngoãn, là đứa trẻ ngoan hiếm khi nghịch phá, vì vậy mới được khán giả yêu thích.
"Người cô nói có phải là Hạ Tri Nam không?"
"Là cậu bé đó."
Cô giáo cười nói: "Chính vì cậu bé quá nghịch ngợm nên mới không được nhận nuôi, người nhận nuôi đến đây đều không thích cậu bé, tôi còn tưởng cậu bé phải ở trong cô nhi viện đến mười tám tuổi, không ngờ nửa năm trước lại được nhận nuôi."
"Là Thi Ánh Đan đến nhận nuôi sao?" Tiêu Hòa vội vàng hỏi.
"Là một người phụ nữ rất xinh đẹp."
Cô giáo vừa hồi tưởng vừa nói: "Hạ Tri Nam không giống những đứa trẻ khác, từ nhỏ đã rất thông minh, cũng rất lanh lợi, nói chung là muốn ở trong cô nhi viện cả đời, vì vậy mỗi lần người nhận nuôi đến, cậu bé đều sẽ quậy phá.

Nhưng hôm đó, cậu bé biểu hiện rất khác, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, đến tôi còn giật mình.

Người nhận nuôi nhìn thấy đã đưa cậu bé đi ngay.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui