Xuyên Không Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz FULL


"Không không không, chắc chắn không phải, chẳng phải chúng tôi hôm qua đã bị cô bắt lại rồi sao? Làm gì có thời gian viết thư! "
Vừa nói đến đây, mấy người như bỗng nhớ ra điều gì đó, mặt co rúm lại.

Tiêu Hòa lập tức hỏi: "Nhớ ra rồi đúng không?"
Chúng do dự một lúc mới miễn cưỡng mở lời:
"Giang Tại Châu bình thường chỉ ở nhà và công ty, không đi lung tung, vì thế lúc đầu chúng tôi không định bắt anh ta, mà định bắt một minh tinh khác của công ty các cô, nhưng sau khi đưa người về thì gã đó nói không có tiền, bảo chúng tôi bắt Giang Tại Châu, rồi còn cung cấp cả lịch trình của Giang Tại Châu, giúp chúng tôi sắp xếp thời gian, cho nên chúng tôi mới ra tay.

"
Bây giờ thì chúng hối hận lắm rồi, giá như hồi trước không nhắm vào Giang Tại Châu thì bây giờ cũng không ra nông nỗi này.

"Trước đó đã bàn với nhau rồi, chúng tôi bắt người, còn gã thì gửi thư tống tiền, chúng tôi trong ứng ngoài hợp! "
Nhưng hôm qua Giang Diệp bị Tiêu Hòa cứu đi, còn bọn chúng cũng bị bắt nên không kịp liên lạc, đối phương không biết chuyện, cứ thế thực hiện theo kế hoạch ban đầu mà gửi thư đi.

Tiêu Hòa lại thấy có gì đó kỳ lạ.

Trước Giang Diệp, ở Giải Trí Lam Tinh còn có người bị bắt cóc khác?
Sao cô chưa từng nghe nói tới?
"Hợp tác với các người là tên nào?"
Bọn bắt cóc vội nói: "Nghiêm Tu Quần, người đầu tiên chúng tôi bắt cóc là hắn.

"
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Hòa sửng sốt.

Nam chính của "Thời Đại Giải Trí", từ sau khi Phan Hồng vào tù thì cậu ta dường như rút khỏi sân khấu, bình thường Tiêu Hòa hầu như không nhìn thấy cậu ta, sắp quên mất người này rồi.

"Cậu ta chủ động giúp các người? Vì sao?"

Nhất định phải có mục đích gì đó chứ?
Mấy tên bắt cóc căng thẳng nhìn Tiêu Hòa: "Lúc đó, hắn nói nếu chúng tôi bắt Giang Tại Châu, cô sẽ chịu đả kích rất lớn.

"
"Cậu ta vì báo thù tôi?"
Tiêu Hòa vẫn đang suy tư, mấy tên bắt cóc lại bắt đầu cầu xin tha thứ.

"Chúng tôi đều bị hắn lừa, cô tha cho chúng tôi đi, sau này chúng tôi tuyệt đối không dám nữa.

"
Tiêu Hòa lạnh lùng.

"Bị lừa? Vừa rồi các người nói, trước kia các người cũng đã từng bắt cóc người khác mà? Có gì mà vô tội thế? Tôi sẽ lập tức đưa các người đến đồn cảnh sát.

"
Nói xong, cô trói chặt mấy tên đó lại rồi đến công ty.

Việc "Giang Diệp bị bắt cóc", anh Kiếm và tổng giám đốc không nói với nhiều người, toàn bộ công ty vẫn như bình thường.

Với sức ảnh hưởng của Giang Diệp bây giờ, nếu để tin tức này tiết lộ ra ngoài tuyệt đối sẽ gây chấn động lớn.

Tiêu Hòa đến văn phòng ở tầng cao nhất.

Việc lớn như vậy, ngoài anh Kiếm ra, tổng giám đốc và những cao tầng khác trong công ty đều đến, đang bàn bạc nên giải quyết như thế nào.

Nhìn thấy Tiêu Hòa đến muộn, anh Kiếm nóng lòng nói: "Không phải bảo em đến ngay sao? Sao giờ mới đến!"
Những người này đều rất lo lắng, toàn bộ văn phòng cũng chìm trong bầu không khí nặng nề, thậm chí ngay cả chủ tịch của công ty cũng đến, bọn họ bình thường mặt lạnh như tiền, giờ đây lại hiếm hoi lộ ra vẻ buồn rầu.

Chỉ có Tiêu Hòa là người đại diện của Giang Diệp, đáng ra phải là người sốt ruột nhất, bây giờ lại bình tĩnh như không có chuyện gì.

"Trên đường đến đây em đã gặp mấy người.

"
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người trợn mắt.

"Chuyện lớn như vậy, sao em lại chẳng sốt ruột gì thế?"
Giang Diệp mới vừa quay trở lại chưa bao lâu, mấy ngày nữa là đến liveshow đầu tiên, vào đúng lúc mấu chốt như thế này mà bị bắt cóc, bọn họ cảm thấy trời sắp sập đến nơi rồi.

"Có thể cho em xem thư tống tiền không?" Lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng.

Anh Kiếm chỉ tay.

Bức thư được đặt trên bàn, toàn bộ thư đều dùng máy in chữ, không nhìn thấy nét chữ nhưng trên đó viết rất rõ ràng:
Giang Tại Châu hiện tại đang ở trong tay bọn chúng, muốn anh bình an vô sự thì phải trong vòng 48 giờ chuyển một trăm triệu vào tài khoản chỉ định.

Tiêu Hòa lướt qua một lượt, nội dung không khác biệt gì mấy so với những bức thư tống tiền bình thường, cũng không tìm ra manh mối khác.


"Xem nhiều cũng vô dụng thôi, chúng tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần rồi, hơn nữa, trên thư nói là nếu không nhận được tiền hoặc báo cảnh sát thì sẽ xé xác Giang Diệp!" Tổng giám đốc lo lắng nói.

Tiêu Hòa hoàn toàn không vội, vì "xác Giang Diệp" bây giờ đang ở nhà cô.

"Sau khi nhận được thư chúng tôi đã gọi điện cho Giang Diệp ngay, nhưng không gọi được, lát nữa đến nhà cậu ấy xem thử, nếu vẫn không tìm thấy người, vậy thì cậu ấy thực sự đã bị bắt cóc rồi! "
Nghe được lời này, Tiêu Hòa nói: "Ồ, anh ấy không ở nhà, trước khi đến đây tôi đã đi xem rồi.

"
"Xác định là không ở đó không?"
Tiêu Hòa gật đầu xác định.

Giang Diệp bây giờ đúng là không ở nhà mình, mà đang ở nhà Tiêu Hòa.

Nghiêm Tu Quần hiện tại hẳn là chưa biết anh đã được cứu nên mới có thể tiến hành gửi thư tống tiền theo kế hoạch đã định.

Nhưng, tung tích của Giang Diệp tạm thời chưa thể nói ra được, muốn câu cá lớn thì phải thả câu dài.

Tổng giám đốc lúc này mặt đầy đau khổ nói: "Chuyện này đều là lỗi của tôi, tôi đáng ra phải nhắc nhở mọi người sớm hơn.

Trước đó Toàn Cầu Giải Trí cũng có một nghệ sĩ từng bị bắt cóc, hiện tại vẫn chưa bắt được thủ phạm, nếu tôi nói cho mọi người biết thì có thể đề phòng cẩn thận.

"
Ông ta thở dài than vãn.

Trước đây cho rằng có Tiêu Hòa ở thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, không ngờ lần này liên lụy cả cô.

"Bây giờ chỉ mong rằng những tên bắt cóc kia có thể giữ đúng lời hứa, sau khi nhận được tiền thì sẽ thả người, mọi người nghĩ sao?"
Những người khác đều đồng ý.

Một trăm triệu tuy nhiều, nhưng so với tính mạng và giá trị của Giang Diệp thì họ đều sẵn sàng chi trả.

Nhưng Tiêu Hòa lại nói: "Tôi muốn báo cảnh sát.


"
Vừa nói ra, mấy người sợ hãi, lắc đầu như trống bổi.

"Không được, hơn nữa bây giờ không có manh mối nào, báo cảnh sát thì quá mạo hiểm, nhỡ bọn chúng g.

i.

ế.

c con tin thì làm sao?"
Tiêu Hòa rất bình tĩnh nói: "Sau khi liên lạc với cảnh sát, chúng ta vẫn phải phối hợp với bọn bắt cóc trao tiền chuộc, tìm cách bắt được chúng, nếu không bọn chúng lấy được tiền chuộc, chúng còn đi bắt cóc nhiều người hơn nữa.

Mọi người có chắc là lần này chúng đã nếm được vị ngon, lần sau sẽ không tiếp tục bắt cóc nghệ sĩ khác của công ty không?"
Nghe vậy, mọi người đều do dự.

Không sợ đưa tiền chuộc, chỉ sợ cuối cùng nuôi ra một cái hố không đáy.

"Nếu báo cảnh sát, có thể xác định Giang Diệp an toàn không?" Họ nhìn Tiêu Hòa, không biết từ lúc nào đã coi cô như chỗ dựa tinh thần.

"Sẽ không gặp nguy hiểm.

"
Huống hồ Giang Diệp căn bản không ở trong tay bọn bắt cóc, cho dù có thật thì cô cũng sẽ không để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận