Xuyên Không Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz FULL


Đầu tiên đập vào mắt mọi người là những mảng san hô và rong tảo đã c.h.ế.t dưới đáy biển, nhìn quanh không thấy sự sống nào, cảnh tượng đìu hiu chẳng khá hơn Đảo Sương Mù là bao.
Trong rặng san hô c.h.ế.t khô có rất nhiều chai lọ dán nhãn "nguy hiểm" nằm rải rác khắp nơi, còn lờ mờ thấy một đường ống màu đen vẫn không ngừng xả nước thải đen ngòm, vài con cá dị dạng đang bơi lờ đờ trong nước thải.
Cảnh tượng kỳ dị và khủng khiếp này khiến tất cả khán giả nghẹt thở.
Từ bao giờ mà đại dương lại trở nên như vậy? Máy quay theo động tác bơi của Tiêu Hòa không ngừng tiến về phía trước, thăm dò dọc theo đường ống.
Đến đâu cũng thấy những mảng san hô lớn đã chết, rong biển trôi nổi khắp đáy biển cũng biến mất, thay vào đó là những loài cá có hình thù kỳ quái, mỗi con đều đang phá vỡ hàng phòng ngự trong lòng mọi người.
[Nước biển bị ô nhiễm rồi, ngay cả cá cũng biến dị, không trách được Đảo Sương Mù lại biến thành như vậy...!Nước thải chưa được xử lý sao có thể xả xuống biển chứ?]
[Không ai phát hiện ra sao?]
[Không phải là nước thải bình thường đâu nhỉ? Tính sát thương lớn như vậy, đến cả cá cũng đều biến dị, chắc chắn không bình thường!]
[Nếu đây là Đảo Sương Mù, theo phân tích hướng dòng hải lưu thì không lâu nữa, mấy thứ nước thải đó sẽ tràn vào đất liền.]
[@Hội bảo vệ môi trường Trái Đất ra làm việc đi! Các người thẩm định theo kiểu này à?]
......
Ban đầu mọi người đều nghĩ đây chỉ là một buổi phát sóng trực tiếp bình thường, nhưng theo góc máy của Tiêu Hòa càng đi sâu, tất cả mọi người dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Rất nhanh, sự thay đổi về hệ sinh thái của Đảo Sương Mù đã lên hot search, sau lời kêu gọi của đông đảo cư dân mạng, ngay cả Cục bảo vệ môi trường cũng bị kinh động, lần lượt đến điều tra.
Đồng thời, công ty Quang Minh Sinh Vật cũng chú ý đến buổi phát sóng trực tiếp này.

Khi máy quay chuyển đến đường ống dưới đáy biển, bọn họ lập tức phản ứng lại, sắc mặt đại biến.
Phòng thí nghiệm của công ty bọn họ làm toàn những nghiên cứu có độ nguy hiểm cao, sẽ tạo ra rất nhiều chất thải ô nhiễm, mà chất thải này cực kỳ khó xử lý, cần phải tốn một khoản tiền lớn.
Vì tiết kiệm chi phí, che mắt thiên hạ, Quang Minh Sinh Vật mới chuyển phòng thí nghiệm lên hòn đảo không người sinh sống này.
Trong những năm gần đây, bọn họ đã dùng đường ống ngầm để lén lút xả chất thải thí nghiệm vào khu vực gần Đảo Sương Mù, vẫn luôn bình an vô sự, nhưng bây giờ, vậy mà lại có người phát sóng trực tiếp trên đảo!
"Bọn họ lấy tín hiệu ở đâu ra?" Tiến sĩ Trần phụ trách phòng thí nghiệm tức giận hỏi.
Để tránh việc xả chất thải bị phát hiện, ngay từ đầu bọn họ đã cố ý không lắp đặt tháp tín hiệu trên Đảo Sương Mù, theo lý mà nói thì bên đó thậm chí còn khó liên lạc, lấy đâu ra tín hiệu để phát sóng trực tiếp?
Mấy nhân viên công tác bận rộn trước máy tính, lần ngược theo tín hiệu của phòng phát sóng trực tiếp đ, không ngờ cuối cùng lại tìm ra chính mình.
"Tín hiệu phát sóng trực tiếp của bọn họ hình như phát ra từ hòn đảo của chúng ta."
"Sao có thể?"
"Chắc là có người đã lắp đặt máy thu phát tín hiệu ở đây, sau đó phát tín hiệu đã nhận được từ trên Đảo Sương Mù."
"Không thể nào, trên đảo toàn là người của tôi, căn bản là không thể..." Tiến sĩ Trần kiên quyết bác bỏ, nhưng nói được nửa câu, ông ta đột nhiên nhớ ra sáng nay, đội trưởng đội bảo vệ từng đến hỏi ông ta, bảo là có mấy du khách bị hỏng thuyền, muốn lên đảo nghỉ ngơi nhưng đã bị ông ta từ chối.
Trong mấy tháng nay, những người đó là người duy nhất lên đảo.
Nghĩ đến đây, ông ta nhanh chóng gọi đội trưởng đội bảo vệ đến.
Đội trưởng bảo vệ giải thích: "Ngài không cho bọn họ lên đảo nên tôi đã bảo bọn họ kia rời đi rồi.

Hơn nữa tôi thấy bọn họ khờ khạo lắm, chắc không làm thế đâu?"
Tiến sĩ Trần ngờ vực.
"Có hình ảnh giám sát không?"
Đội trưởng bảo vệ gật đầu, lấy ảnh chụp lúc đó ra.
Lúc mặt Tiêu Hòa hiện ra trên ảnh, sắc mặt tiến sĩ Trần lập tức thay đổi, ông ta tức giận chỉ vào người trên màn hình.

"Đây là Tiêu Hòa! Còn cả nghệ sĩ dưới trướng cô ta nữa, ngay cả bọn họ mà anh cũng không nhận ra à?"
Bảo vệ lắc đầu ngu ngơ.
Bọn họ đến hòn đảo này làm việc đã hai năm, vì chỉ có nhân viên của phòng thí nghiệm mới sử dụng được tín hiệu, trong hai năm qua toàn bộ đội bảo vệ đều sống cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài, làm sao có thể biết đến minh tinh?
Tiến sĩ Trần vẫn còn tức giận, trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc đó ông ta nên phát hiện ra điều bất thường, những hòn đảo gần đây đều là tài sản của Quang Minh Sinh Vật, du khách bình thường sao có thể đến chỗ khỉ ho cò gáy này?
Chắc chắn là có âm mưu từ trước!
"Bọn họ lên đảo đã làm gì?"
"Không làm gì cả."
Bảo vệ nhớ lại tình hình lúc đó, kể lại: "Lúc đó, người này đột nhiên đau bụng, chúng tôi đưa cậu ta đến phòng y tế, lúc đi tôi còn cố ý khóa chặt cửa, tôi có thể đảm bảo, bọn họ tuyệt đối không rời khỏi đó!"
Lúc quay lại, anh ta cũng kiểm tra cẩn thận, ổ khóa vẫn treo trên cửa.
Tiến sĩ Trần trực tiếp ra lệnh:
"Lấy hình ảnh giám sát ra đây!"
Rất nhanh, hình ảnh giám sát bên trong phòng bảo vệ đã được tìm ra.
Màn hình ghi lại rõ ràng cảnh hai bảo vệ đưa Từ Nhất Chu đang đau rời đi, Tiêu Hòa đi tới gần cửa, chỉ vài động tác đã tháo được ổ khóa, tất cả mọi người theo cô đi ra ngoài.
Một lúc lâu mới quay lại, sau đó khóa chặt cửa lại, mọi việc diễn ra vô cùng trôi chảy, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Xem xong đoạn video này, sắc mặt tiến sĩ Trần xanh mét, nghiến răng chỉ vào màn hình nói:

"Người bị đau bụng kia năm trước vừa mới giành giải Ảnh đế, diễn xuất được đánh giá là vô cùng tốt, còn người này là Hoắc An, Chung Tử Xuyên, Ôn Khả Khả...!Những người này đều được huấn luyện đặc biệt, không phải là người bình thường! Sao anh có thể để bọn họ lên đảo!"
Lúc này, bảo vệ cũng hoảng.
Anh ta đột nhiên nhớ đến những việc làm trong hai năm qua của phòng thí nghiệm, liền hỏi ngay: "Có phải bọn họ đến đây vì chuyện xả nước thải không?"
Trong hình ảnh phát trực tiếp, Tiêu Hòa cầm camera, đang dọc theo đường ống dưới đáy biển tiến về phía này.
Hiện giờ số lượng khán giả trong phòng phát trực tiếp đã vượt quá tám con số, một khi nguồn gốc đường ống bị phơi bày, sẽ gây chấn động toàn cầu.
Nghĩ đến đây, tiến sĩ Trần hoảng hốt.
"Nhanh lên, nghĩ cách cắt tín hiệu phát trực tiếp của Tiêu Hòa!"
Sau khi nhận lệnh, tất cả mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm.
Tiến sĩ Trần nghiến răng nói: "Từ Đảo Sương Mù bơi đến đây ít nhất cũng cần vài tiếng đồng hồ, trước khi Tiêu Hòa đến, chúng ta cắt đứt tín hiệu sẽ có thể bảo toàn được...."
Vừa nói đến đây, đột nhiên bị bảo vệ ngắt lời.

"Không, không kịp rồi...!Với tốc độ bây giờ của cô ta, căn bản không mất đến vài tiếng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận