Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


Hán nô bắt được từ Trang Nguyên đa số đều già và yếu, còn chưa kịp áp giải đến Đảng Hạng thì đã chết hơn nửa rồi.

Mà tù nhân chiến tranh thường phải là thanh niên khỏe mạnh, như vậy mới được giới quý tộc Đảng Hạng yêu thích.  
Tù nhân chiến tranh của Đại Khang cũng là một trong số những nguồn nô lệ quan trọng của Đảng Hạng.  
“Đại Khang bây giờ đã khác trước, đại soái tốt nhất đừng nên sơ ý”.  
Advertisement
Trợ tá hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”  
“Khoảng 5000 người, là An Túc Quân và Vĩnh An Quân”.  
Advertisement
Trinh sát đáp: “Ngoài ra, trước khi trời sáng còn có khoảng 500 người âm thầm xuất phát từ cửa Nam”.  
“Đại soái, phía Nam thành Vị Châu có một con đường nhỏ có thể vòng qua núi Thanh Thủy, 500 người này có lẽ là định tập kích núi Thanh Thủy”.  
Trợ tá của Lý Kế Khuê sớm đã thông thạo địa hình của Thanh Thủy Cốc, cũng là người có kinh nghiệm dẫn binh, lập tức đoán ra được ý đồ của việc liên quân lần này.  
Nghĩ một chút lại hỏi: “Người Đại Khang có mang theo tre và khiên không?”  
“Chủ lực xuất phát từ cửa Bắc thì có mang, mấy chục xe lớn.

Nhưng năm trăm người xuất phát từ cửa Nam thì không mang, toàn bộ đều chỉ có hành trang đơn giản”.  
“Bọn họ quả nhiên muốn dùng phương trận để đối phó với chúng ta”.  
Trợ tá nói: “Đại soái, thiết lập phương trận cần thời gian.

Thần đề nghị lập tức xuất binh, tốt nhất là đánh cho bọn chúng không kịp trở tay”.  
Lý Kế Khuê cũng khá lo lắng về phương trận của Thiết Lâm Quân, nghĩ một chút rồi gật đầu, hét ra bên ngoài:  
“Truyền lệnh xuống, bảo Trác Bản lập tức tập hợp soái thứ nhất và soái thứ hai”.  
Việc bị bắt vẫn còn là một cái gai trong lòng Trác Bản, hôm qua đã xin lệnh mấy lần, muốn dẫn binh chủ động đánh vào bên trong núi Thanh Thủy, nhưng đều bị Lý Kế Khuê từ chối.  
Trong lòng vẫn còn đang thấy buồn phiền, giờ nghe thấy đánh trận, hưng  phấn đến mức suýt nhảy dựng lên.  
Kỵ binh Đảng Hạng một soái có 2000 người, soái thứ nhất và soái thứ hai thuộc về đội ngũ phản ứng nhanh, ăn cơm cũng mặc áo giáp và treo dao chiến trên người.   
Khi Lý Kế Khuê mặc xong áo giáp chạy tới hiện trường, soái thứ nhất, soái thứ hai tổng cộng 4000 người đều đã tập hợp đủ trên lưng ngựa.  
“Trác Bản tướng quân, ta nghĩ ngài đã được lĩnh giáo sự đáng sợ của phương trận Thiết Lâm Quân, trận chiến này nhất định phải cẩn thận.

Tốt nhất là đưa ra quyết định nhanh chóng, không cho bọn chúng cơ hội thiết lập phương trận”.  
Trợ tá chạy tới nhắc nhở: “Có lẽ đối phương cũng đã phái trinh sát do thám con đường phía trước.

Nếu như thực sự không kịp ngăn cản bọn chúng vậy thì tấn công vào cánh bên của phương trận”.  
“Ta đã quan sát rồi, lực sát thương của phương trận mặc dù lớn, nhưng hành động chậm, hơn nữa lực sát thương đều tập trung ở chính diện”.  
“Lần trước chúng ta đã thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do địa hình đặc biệt của Thanh Thủy Cốc.

Một bên là vách đá, và bên là dòng sông, khiến chúng ta phải đối mặt với chính diện của phương trận”.  
“Nhưng trận chiến này, địa hình rộng, nếu ngài có thể vòng qua trái phải hoặc là phía sau bọn chúng, phương trận không cần phá cũng vỡ”.  
“Có vẻ là như vậy!”  
Hai mắt Trác Bản sáng lên, xuống ngựa hành lễ với trợ tá: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui