Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang


Binh lính Đại Khang hoặc là chạy trốn vào trong rừng, hoặc là chết ở đây.

Mặt trời chiếu rọi, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Nhưng còn đỏ hơn mặt trời đó chính là máu tươi trên đất.

Trác Bản lau máu tươi trên mặt, phá lên cười.

Advertisement
Sau trận chiến này, nỗi nhục của hắn đã vơi đi một nửa.

Thực chất hắn muốn nhân cơ hội này bao vây thành Vị Châu, nhưng trợ tá đã phái người tới kịch liệt ngăn cản hắn.

Bởi vì theo tin tức của trinh sát, Phạm Gia Quân trấn giữ thành vị Châu đã đào rất nhiều hố vùi ngựa ở bên ngoài thành, nếu như tới gần rất có thể sẽ bị trúng chiêu.

Advertisement
Hơn nữa sức chiến đấu của Phạm Gia Quân còn mạnh hơn cả Thiết Lâm Quân, với nhân lực hiện giờ của Trác Bản, muốn tấn công thành Vị Châu, không có chút khả năng nào cả.


Ngược lại rất có thể sẽ bị Quân Phạm Gia tập kích.

Trác Bản chỉ đành hạ lệnh rút quân.

Sau khi màn đêm buông xuống, các binh lính còn sống sót bắt đầu xuất hiện bên ngoài thành Vị Châu.

Sau khi thống kê, hơn 5000 liên quân An Túc và Vĩnh An, cuối cùng chỉ có chưa đầy 700 người quay về.

An Túc Quân và Vĩnh An Quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Sau một đêm Phạm tướng quân bạc trắng cả đầu.

Khánh Hoài cũng cả đêm không ngủ, ngay khi trời sáng, hắn đã gọi cận vệ Lưu Quỳnh của mình tới hỏi:  
“Trại của chúng ta còn bao nhiêu quân bị?”  
Đây là số binh lính Thiết Lâm Quân duy nhất trong tay hắn.

Khánh Hoài đã không còn chút niềm tin gì với đám tướng lĩnh ở thành Vị Châu rồi.


Dựa vào bọn họ, không thể nào cứu được Thiết Lâm Quân.

Người duy nhất hắn có thể tin tưởng đó chính là người của mình.

Chiều hôm đó, giáo úy thủ bị quân Lưu Dương của Tương Tác Doanh dắt theo thuộc hạ tới phủ đệ của Khánh Hoài.

“Lưu Quỳnh, ngươi mang bức thu này đến Lũng Hữu Phủ, tìm Triệu thống lĩnh của Linh Chuẩn Quân, bảo ngài ấy xuất binh cứu viện”.

Khánh Hoài lấy một lá thư ra và đưa cho Lưu Quỳnh.

“Rõ!”  
Lưu Quỳnh nhận thư, quỳ một chân xuống: “Thuộc hạ cho dù có chết cũng sẽ giao thư đến tận nơi”.

“Lưu Dương, ngươi cũng từng là cận vệ của ta, hang động đó chắc ngươi cũng biết đúng không?”  
Khánh Hoài hỏi.

“Biết”, Lưu Dương vội gật đầu.

“Con đường nhỏ phía Tây núi Thanh Thủy thì sao?”  
“Thuộc hạ cũng biết”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận