“Tiên sinh có nói cho ngươi biết, tuy nhiên khi giao lương thực tới kho, thần nghe Chung Ngũ nói, ăn ba tháng không thành vấn đề, nếu như tiết kiệm chút thì còn có thể lâu hơn”.
“Ba tháng! ”
Khánh Hoài khẽ cau mày.
Advertisement
Trước khi hắn hôn mê, lương thực trong Thiết Lâm Quân ăn đủ trong vòng một tháng là đã ổn lắm rồi.
Sao lại càng ăn càng nhiều lên vậy?
Advertisement
Khả năng duy nhất là đêm mà người Đảng Hạng tấn công, Thiết Lâm Quân đã bị tổn thất.
Nghĩ đến đây, Khánh Hoài vội vàng hỏi tiếp: “Vậy Chung Ngũ có nói, đêm mà người Đảng Hạng tập kích, chúng ta tổn thất bao nhiêu huynh đệ không?”
“Có nói, tổn thất mấy chục người, còn có 30 huynh đệ bị thương”.
Lưu Dương đáp: “Nhưng thần nhìn qua những huynh đệ trên núi, hình như thiếu rất nhiều, có khi nào Lão Chung nói dối không?”
“Chắc là không đâu”.
Khánh Hoài lắc đầu, trong đầu đột nhiên nghĩ lại chuyện Kim Phi đã vận chuyển lương thực lên núi trước, hai mắt liền sáng lên: “Tiên sinh có nói với ngươi, ngài ấy có kế hoạch gì không?”
“Không nói! ”
Lưu Dương lắc đầu, đột nhiên vỗ trán, lấy thư từ trong túi ra: “Đúng rồi, tiên sinh bảo thần mang thư cho ngài”.
“Có thư mà không lấy ra sớm”.
Khánh Hoài đá Lưu Dương một cái, giật lấy thư.
“Tại thần cứ phải trả lời câu hỏi của ngài đấy chứ! ”
Lưu Dương lầm bầm.
Khánh Hoài thực chất có nghe thấy, nhưng lười quan tâm, vội vàng mở thư ra.
Biết rằng bây giờ Khánh Hoài nhất định là đang lo lắng, vì vậy Kim Phi không hề giấu giếm, kể lại toàn bộ kế hoạch.
Khánh Hoài đọc thư trong tức khắc, toàn bộ những lo lắng trong lòng lập tức tan biết hết, lập tức phá lên cười.
Kết quả là tiếng cười ảnh hưởng đến vết thương khiến hắn ho dữ dội.
Lưu Dương vội vàng chạy đến đỡ nhưng lại bị Khánh Hoài đẩy ra.
“Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức tới núi Khôi Lang”.
Khánh Hoài hưng phấn nói.
Trong thư Kim Phi nói, Từ Kiêu đã dắt theo chủ lực của Thiết Lâm Quân, trốn ở núi Khôi Lang, thực hiện nhiệm vụ.
Mặc dù không phải Khánh Hoài tới chỉ hủy, nhưng sao hắn có thể nhịn được chứ?.