Không đợi Trác Bản đáp lời, phụ tá đã vội vàng tiến tới nói: “Đại soái, vấn đề cấp bách nhất của chúng ta bây giờ không phải đánh vào núi Thanh Thuỷ mà là phải mau chóng nghĩ cách thu gom lương thực”.
Lý Kế Khuê ngẩn ra, lập tức gật đầu.
Hắn quả thực đã hơi kích động.
Advertisement
Kho lương thực bị thiêu rụi hoàn toàn, lương thực tích trữ của nhà bếp nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ thêm được một hai bữa.
Advertisement
Nếu như không nghĩ cách tìm lương thực thì ngày mai sẽ phải nhịn đói.
Lý Kế Nhai ép cho bản thân bình tĩnh trở lại, hỏi: “Tình hình bên phía núi Khôi Lang thế nào? Có thể băng qua được không?”
Đội quân chinh chiến phía Nam từ đâu mà có? Bọn chúng chủ yếu dựa vào việc cướp bóc, vậy nên lúc biết chuyện thiếu hụt lương thực, suy nghĩ đầu tiên của Lý Kế Khuê không phải xoay sở lương thực từ Đảng Hạng hậu phương mà là tiếp tục tiến về phía đồng bằng Quan Trung, cướp của Đại Khang, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh.
“Không được”, phụ tá lắc đầu: “Theo như thông tin mà trinh sát thăm dò được, bên dưới núi Khôi Lang có một khu rừng, mấy cây cao nhất cũng hơn chín mét, bây giờ đã bị che lấp nhìn không thấy nữa, độ rộng của nước đọng cũng hơn chín mươi mét, không thể vượt qua”.
“Một khi đổ mưa thì trong núi tích nước rất nhanh, dưới núi Khôi Lang có địa hình thấp trũng, trước đây sao lại không đọng nước chứ?”, Lý Kế Khuê hỏi.
“Bên phía đó có một kênh thoát nước, nước đều thoát đi cả rồi”.
Phụ tá biết Lý Kế Khuê tiếp theo sẽ hỏi gì nên chủ động giải thích: “Kênh thoát nước đã bị người ta chặn rồi, hơn nữa một bên khác, chúng ta muốn khai thông trở lại thì phải vượt qua trước mới được”.
Nói xong, không khí trong lều lớn trở nên hết sức nặng nề.
Sắc mặt của Lý Kế Khuê cũng tối sầm lại.
Trước kia chinh chiến xuống phía Nam, người khác đều mạnh như vũ bão, kiếm được bộn tiền.
Hôm nay không dễ dàng gì bản thân giành được cơ hội dẫn quân chinh chiến xuống phía Nam, kết quả mới tới Thanh Thuỷ Cốc đã “rơi rụng” hết tướng sĩ.
Riêng chuyện này thì đã đành, kết quả còn bị chặn ở nơi này không đi được.
Trở về biết ăn nói thế nào đây?
“Bỏ đi, bên phía Trác Bản cũng tạm ngưng tiến đánh Thanh Thuỷ Cốc đã, A Đạt, ngươi dẫn người lấy lương thực trong hẻm núi về, sau đó lại trở về một chuyến, tới thành trì lân cận thu gom lấy một ít lương thực về đây”.
Lý Kế Khuê xua tay với vẻ mặt mệt mỏi: “Tiên sinh, ngươi cũng mau chóng nghĩ cách xem xem đi thành Vị Châu thế nào”.
“Rõ!”
Tướng lĩnh tên A Đạt khom lưng rời đi.