Khi tiếp nhận xong đám lính đầu hàng, thì trời đã rạng sáng.
Vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Kim Phi, Khánh Hoài không hề nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau đã đi đến núi Thanh Thủy.
Kim Phi dẫn theo Từ Kiêu, nói cho anh ta các kỹ năng ném và phóng của máy bắn đá.
Advertisement
Thấy vậy, Khánh Hoài khẽ thở dài.
Hắn có thể thấy được ý định rời đi của Kim Phi.
Advertisement
Kim Phi cũng nhìn thấy Khánh Hoài, vội vàng đưa Từ Kiêu qua đón hắn.
Hôm qua tại lều của Phạm tướng quân, y có thể thấy Khánh Hoài cũng rất ngạc nhiên trước những gì Phạm tướng quân nói.
Hơn nữa, Khánh Hoài đã giao đội Thiết Lâm Quân cho y trước khi hôn mê, sau khi tỉnh lại còn tìm mọi cách để cầu viện, thậm chí còn giao đồ ăn đến núi Thanh Thủy.
Mọi thứ đều cho thấy Khánh Hoài đối xử với y rất chân thành, Kim Phi cũng không cần phải giận Khánh Hoài vì Phạm tướng quân làm gì.
"Hầu gia, thân thể của ngài vẫn chưa khôi phục.
Sáng sớm lên núi làm gì?"
Kim Phi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khánh Hoài, nhanh chóng sai Từ Kiêu đem một chiếc ghế đẩu tới.
"Ta là tướng quân trên lưng ngựa, chút thương tích này này có là gì".
Khánh Hoài đuổi đám Từ Kiêu, Chung Ngũ đi: "Tiên sinh có thể ở lại không? Nếu tiên sinh muốn, ta có thể giúp tiên sinh xây dựng quân đội".
Dù biết khả năng là rất nhỏ nhưng hắn vẫn muốn đích thân hỏi y.
"Cảm ơn sự ưu ái của ngài, Hầu gia, nhưng ta vẫn muốn trở về".
Kim Phi lắc đầu không do dự.
Sau trận chiến này, Kim Phi có sự hiểu biết mới về các vấn đề quân sự và chính trị của Đại Khang.
Phạm tướng quân tuy đã là một đại quan của triều đình nhưng vẫn bị đám con ông cháu cha cản đường, vì thế mà trong mấy vạn quân Trấn Tây, quân đội dưới trướng ông ấy thực sự có thể đánh chỉ có Thiết Lâm Quân và Phạm Gia Quân.
Nếu không có sự xuất hiện của phương trận Macedonian và xe bắn đá lần này, quân Trấn Tây khó mà bảo vệ được Thanh Thủy Cốc.
Đến lúc đó Thiết Lâm Quân chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Ở kiếp trước, y là một trạch nam điển hình, thà ở trong phòng thí nghiệm nửa tháng còn hơn ngồi trong phòng họp nửa giờ.
(*trạch nam: ám chỉ người chỉ thích ở một mình)
Những người điều hành cấp cao đó đều là thích nói bóng nói gió, rõ ràng muốn nói a, nhưng lại vòng vo nói b.
Với chỉ số IQ của Kim Phi, không phải y không