“Đúng vậy”.
Hắc Đại Cá gật đầu.
Thường ngày Trương Lương đều gọi Hắc Đại Cá là Lão Hắc hoặc là Đại Hắc, bây giờ Kim Phi mới biết, tên thật của Hắc Đại Cá là Thiết Ngưu.
“Thật sao?”
Advertisement
Hai cựu binh của Thiết Lâm Quân đều có chút nghi ngờ.
Trên đường tới, bọn họ đã được nghe Trương Lương và Hắc Đại Cá kể về trận chiến ở Thanh Thủy Cốc, trong lòng đã vô cùng bội phục vị tiên sinh này.
Advertisement
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng, người được gọi là Kim tiên sinh này không ngờ lại trẻ như vậy, nho nhã thư sinh như vậy.
“Lời Thiết Ngưu nói là thật, toàn bộ quá trình trận chiến ta đều ở bên cạnh tiên sinh”.
Chung Ngũ đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nghe thấy đoạn hội thoại của mấy người liền nói tiếp: “Nếu như không phải Kim tiên sinh, lần này Thiết Lâm Quân đã xong đời rồi”.
Hai cựu binh đều biết Chung Ngũ là một trong số những cận vệ được tín nhiệm nhất của Khánh Hoài, lời hắn nói, cựu binh đương nhiên không dám hoài nghi.
“Tiểu nhân tham kiến Kim tiên sinh”.
Đại Tráng, Thiết Chùy lập tức quỳ một gối xuống, hành nghi lễ cao nhất trong quân đội đối với Kim Phi: “Tiểu nhân có mắt như mù, mong tiên sinh trách phạt”.
“Không sao, đứng dậy đi”.
Kim Phi tùy ý xua tay.
“Hai tên chết tiệt này, lại dám không tin ông”.
Hắc Đại Cá phẫn nộ nói: “Một tháng ba trăm văn, thanh niên trai tráng thế nào mà chẳng tìm được?”
“Nếu như không phải Khánh Hầu biết chuyện các huynh đệ khi quay về cuộc sống không dễ dàng gì, nhờ tiên sinh giúp đỡ một chút, tìm công ăn việc làm cho các huynh đệ, các ngươi cho rằng ta và Lương Tử ăn no rảnh rỗi rồi chạy đi tìm các ngươi à?”
“Đa tạ Thiết Ngưu đại ca”.
Hai người vội vàng cúi đầu xin lỗi Hắc Đại Cá.
“Cảm ơn ta làm gì, đâu phải ta trả tiền công cho các ngươi?”
Hắc Đại Cá đá cựu binh một cái: “Các ngươi nên cảm ơn Kim tiên sinh”.
“Đa tạ Kim tiên sinh”.
Hai người vội vàng hành lễ với Kim Phi.
“Không cần cảm ơn, sau này chăm chỉ làm việc là được rồi”.
Kim Phi mỉm cười đỡ hai người dậy, đồng thời cũng nhìn Hắc Đại Cá một cái thật sâu.
Cái tên và dáng người đều hung tợn, nhưng tâm tư lại rất sâu sa.
Rõ ràng có thể nói trên đường đi, nhưng lại cứ nhất quyết phải nói trước mặt Kim Phi.
Một câu đơn giản, không chỉ thu phục được trái tim của hai cựu binh mà còn ghi đểm cực mạnh trước mặt Kim Phi.
Không hổ là từng mở tiệm, giỏi ăn nói hơn Trương Lương nhiều.
Đối với tâm tư này của Hắc Đại Cá, Kim Phi không hề thấy phản cảm, ngược lại còn có chút tản thưởng.
Mặc dù Trương Lương đáng để tin tưởng, nhưng lại quá thật thà, sau này khi đi ra ngoài rất dễ chịu thiệt, bên cạnh có một người có chút mưu mô cuộc sống như Hắc Đại Cá cũng tốt.
.