“Tại ta thấy cậu vội xây nhà nên mới gọi mấy đứa nhỏ trong làng đến đây, mỗi ngày một đồng, bao ăn hai bữa, không ngờ được đám nhóc lít nhít cũng theo tới luôn”.
“Bọn chúng đến thì bảo chúng về không phải là được rồi sao?”
“Bảo chúng nó về thì chúng nó sẽ về sao?”, trưởng làng bất lực nói: “Hai đứa bé nhà Từ lão tam cậu đã nhìn thấy chưa?”
Advertisement
“Nhìn thấy rồi”.
Kim Phi gật đầu.
Hai đứa bé vừa rồi chính là con nhà Từ lão tam.
Advertisement
“Cậu cũng biết, năm ngoái Từ lão tam mất trong trận chiến, vợ thì bệnh chết, trong nhà còn một bà lão mù, bà ấy không thể đến phường tơ của cậu làm việc, trong nhà thực sự không thể trụ được nữa rồi”.
Trưởng làng nói tiếp: “Trước đây hai đứa bé còn có thể ra sau núi nhặt củi khô, mang tới cho người của lò gạch, đổi lấy chút đồ ăn thừa, bây giờ lò gạch không còn nữa rồi, không ai cần củi khô bọn chúng nhặt nữa”.
“Con bé chạy tới cầu xin ta, nói bọn chúng và bà nội sắp đói chết rồi, cầu xin ta cho bọn nhỏ tới giúp, không cần tiền công, chỉ cần có cơm ăn là được rồi”.
“Đều là người trong làng, ta nhất thời không nhẫn tâm, vì vậy liền đồng ý rồi”.
“Đều là những đứa trẻ ngoan, buổi trưa có chút cháo lúa mì, chúng đều không nỡ ăn một mình, mang về chia cho bà nội cùng ăn…”
Trưởng làng nói đến đây, nghẹn ngào không nói tiếp được nữa.
Trong lòng Kim Phi cũng nghẹn lại, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nói: “Sau này bảo bọn chúng đừng tới nữa”.
Trưởng làng nghe vậy, cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng đang tính không biết có nên nói giúp hai tỷ đệ không thì đã nghe thấy Kim Phi nói tiếp.
“Bọn chúng còn quá nhỏ, ở đây thì toàn là gạch đá, không an toàn”.
Kim Phi nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Bảo bọn chúng tới phường tơ giúp sắp xếp chỉ gai đi, một ngày tính nửa đồng, những đứa trẻ dưới 13 tuổi khác cũng đừng tới nữa”.
“Trong nhà không có người lớn kiếm tiền thì để bọn chúng tới phường tơ làm”.
“Con gái thì tới chỗ Nhuận Nương, chọn mấy đứa để phụ làm cơm, những đứa còn lại và con trai thì đều đi sắp xếp chỉ gai”.
Thực chất bên phường tơ không cần nhiều đứa trẻ sắp xếp chỉ gai như vậy, nhưng Kim Phi thực sự không nỡ lòng nhìn những đứa trẻ này chết đói.
Nếu không còn cách nào thì thôi bỏ đi, không nhìn thấy thì cũng đánh bỏ đi, nhưng y rõ ràng đã biết chuyện này rồi, lại còn có năng lực để giúp đỡ, Kim Phi không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Dù sao cũng chỉ là chuyện bát cơm hàng ngày, coi như là cảm ơn ông trời đã cho y cơ hội được sống lại một lần vậy.
“Tiểu Phi, cảm ơn cậu, cậu đúng là công đức như trời”.
Trưởng làng nghiêm trang cúi đầu với Kim Phi, sau đó hào hứng chạy đi triệu tập lũ trẻ.
Có không ít người giống như Từ lão tam ở trong làng, lũ trẻ con nghe xong đều dừng hết công việc lại, từ giờ được ăn no bụng rồi, tất cả đầu phấn khích reo hò ầm ĩ.
Có những đứa trẻ hiểu chuyện chạy tới dập đầu với Kim Phi.
Kim Phi thở dài đỡ bọn nhỏ dậy, trong lòng cũng cảm thán không thôi.
Y cho rằng kiếp trước mình đã khổ lắm rồi, nhưng so với những đứa trẻ này, chút khổ cực đó của y hoàn toàn không đáng là gì.
.