Một nữ binh có thể lực tốt hơn gỡ bao của người bạn đồng hành xuống, gánh hộ.
"Cảm ơn Mai tỷ".
Nữ chiến sĩ bị tụt lại phía sau lập tức cảm thấy nhẹ cả người, lại đi theo đồng đội.
Advertisement
Nhìn thấy cảnh này, Trương Lương khẽ gật đầu, ra hiệu cho các cựu binh đi chậm lại.
Kim Phi đã nói phải mài giũa tinh thần của các nữ binh, nhưng không được hạ gục họ.
Ở những dặm cuối cùng, các nữ binh sĩ gần như đã dìu nhau về đích.
Advertisement
Cuối cùng, từng người một, không cần quan tâm đến hình tượng của mình, ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.
Khánh Mộ Lam không ngồi xuống, mà là đi tới bên cạnh Trương Lương nói nhỏ: "Cám ơn!"
Cô ấy biết rất rõ rằng nếu Trương Lương không dẫn đội đi chậm lại, họ sẽ không thể trụ vững.
"Có thể kiên trì đến cùng là bản lĩnh của mấy cô, cám ơn ta cái gì?"
Trương Lương vẫn mặt không chút cảm xúc nói: "Nghỉ ngơi xong đi nhà ăn ăn cơm đi, sau nửa giờ sẽ tập trung ở núi sau, huấn luyện đội hình".
"Rõ!"
Khánh Mộ Lam gật đầu, dẫn các nữ binh đi tới nhà ăn cách đó không xa.
Với bài huấn luyện buổi sáng, tâm lý Khánh Mộ Lam cuối cùng cũng phấn chấn, khi chạy ngày hôm sau, cô ấy không còn lao về phía trước nữa, mà học theo cách của cựu binh, duy trì nhịp điệu và tốc độ nhất định.
Kể từ ngày đó trở đi, đã có thêm một cảnh đẹp ở làng Tây Hà.
Đã ba ngày kể từ khi các binh lính nữ tham gia huấn luyện.
Ban đầu mọi người đều cho rằng con gái của một gia đình giàu có chạy tới chơi cho vui, nên cũng không quan tâm lắm.
Một số anh chàng rảnh rỗi còn cá cược, dùng bữa trưa để đánh cược xem đám cô nương ‘đẹp trai’ này có thể kiên trì được mấy ngày.
Đa phần mọi người đều cho rằng bọn họ sẽ không kiên trì được quá ba ngày.
Nhưng không ngờ rằng màn thể hiện của những cô nương này lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, không chỉ kiên trì được ba ngày mà tiến bộ cực kỳ rõ ràng, việc luyện tập càng lúc càng dễ dàng hơn.
Nhưng đến ngày thứ tư, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Lịch trình tập luyện do Kim Phi xây dựng rất có mục tiêu, việc đổ mồ hôi trong quá trình tập luyện là điều bình thường, các cựu binh tập luyện thường c ởi trần, nếu không quần áo dính vào người sẽ rất khó chịu.
Bây giờ thêm một nhóm binh lính nữ, không thể c ởi trần được nữa, bọn họ chỉ đành cố nhịn.
Nhưng không ngờ rằng sáng ngày thứ tư khi đang luyện tập, quần áo của một cựu binh đã bị cành cây cào xước.
Ngày đó công nghệ dệt còn lạc hậu, quần áo là những thứ rất quý giá, việc này khiến cho cựu binh vô cùng đau lòng, khi đó liền cởi đồ ra.
Có người dẫn đầu ắt sẽ có người theo sau.