Cũng may vùng đất hoang vu này tình hình không quá nghiêm trọng, ở thôn Tây Hà, mọi người sống được qua ngày đã không dễ dàng gì rồi, nếu như còn suy xét nhiều như vậy thì sẽ chết hết mất.
Nếu không phải như vậy thì việc Kim Phi muốn mở xưởng dệt đúng là chỉ có trong giấc mơ.
Nhưng cho dù không có quá nhiều quy tắc ở thôn núi thì môi trường chung vẫn như vậy.
Advertisement
Khánh Mộ Lam ngày nào cũng dắt theo một đám cô nương lăn lộn cùng với một đám đàn ông, trong mắt phụ nữ của thôn Tây Hà và thôn Quan gia chính là làm bại hoại thuần phong mỹ tục.
Advertisement
Vài ngày trước khi các binh lính nữ trở về làng sau khi huấn luyện đã có một đám phụ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ vào bọn họ.
Mặc dù Khánh Mộ Lam có tính cách bốc lửa, cô ấy cũng lớn lên ở Đại Khang, không thể không quan tâm chút nào đến cái nhìn của người khác được.
Bây giờ đã xuất hiện tình trạng này, cô ấy đã có thể tưởng tượng được sau khi quay về, đám phụ nữ sẽ nói gì cô ấy rồi.
Nếu chỉ như vậy thì thôi bỏ đi, nhưng tệ hơn là, Kim Phi sau mấy ngày quan sát cảm thấy các binh lính nữ đã thích nghi được với nhịp điệu huấn luyện trong giai đoạn đầu, vì vậy liền tăng cường cường độ huấn luyện vào ngày thứ tư.
Cộng thêm việc trời nắng nóng, các binh lính nữ đều đổ mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm.
Đồng phục chiến đấu màu đen, cho dù ướt đẫm mồ hôi cũng sẽ không bị xuyên thấu nhưng sẽ dính chặt vào người, cơ thể của các binh lính nữ cũng sẽ lộ ra.
Nếu ở những thế hệ sau thì chuyện này chẳng sao cả, trên đường phố đầy những cô gái mặc đồ body khoe trọn dáng người, nhưng ở thời đại này, gái lầu xanh cũng không mặc như vậy.
Vì vậy hôm đó sau khi huấn luyện xong, Khánh Mộ Lam và những binh lính nữ nán lại phía sau núi, mãi cho đến khi trời tối mới dám quay về làng.
Quay về nhà tắm rửa rồi nhanh chóng chạy tới chỗ Kim Phi.
Cả nhà Kim Phi đang ăn cơm, nhìn thấy Khánh Mộ Lam tới, Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Mộ Lam, muội ăn chưa, cùng ăn đi!”
“Hạ Nhi tỷ, không cần đâu”.
Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn Kim Phi, trực tiếp phản đối: “Tiên sinh, ta yêu cầu các binh lính nam không được c ởi trần khi luyện tập cùng với bọn ta!”
“Trên chiến trường các cô đều phải đối mặt với nam nhân, nếu như vì đối phương c ởi trần mà các cô không nhìn nổi được nữa, vậy các cô còn ra chiến trường làm gì?”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn Khánh Mộ Lam một cái, thản nhiên nói.
“Ngài cũng nói rồi, đó là trên chiến trường chứ không phải lúc luyện tập”.
Khánh Mộ Lam nói: “Hiện giờ mọi người đã bắt đầu đồn ầm lên rồi, bây giờ bọn họ còn c ởi trần nữa thì sau này bảo bọn ta làm sao sống tiếp ở trong làng được đây?”
“Mộ Lam, ta tưởng rằng cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.